"Chị tại một công ty trên đường XX vừa mới gọi tới báo án, xảy ra một vụ trộm cắp nghiêm trọng" Đại Vỹ từ phía ngoài tiến vào phòng Trương Vũ Khanh nói.
"Bên phía công ty họ có kê khai mất những gì không ?" Trương Vũ Khanh đóng lại sắp hồ sơ, ngước nhìn Đại Vỹ hỏi.
"Dạ, có".
"Là những gì ?".
"Trước mắt công ty kê khai và báo cho chúng ta biết, tối ngày hôm qua vào khoảng 11h khuya trộm đột nhập vào công ty lấy toàn bộ dàn máy tính và một số tiền mặt khoảng 3 tỷ".
"Được rồi, chúng ta mau tới đó xem thế nào".
15 phút sau, ba xe cảnh sát cũng đã tới trước cổng công ty xảy ra vụ trộm.
Trương Vũ Khanh xuống xe, đi trước những người còn lại lần lượt theo sau tiến vào.
Khi mọi người tiến vào bên trong công ty đã có một vài cảnh sát viên đang thu thập chứng cứ Trương Vũ Khanh nhìn quanh một vòng rồi lên tiếng hỏi "Có phát hiện ra gì không ?".
"Phát hiện được một số dấu giày, lớn nhỏ các loại, ngoài trừ những dấu giày ra thì không phát hiện ra thêm được gì nữa".
"Có phát hiện được dấu vân tay nào không ?".
"Không có bất cứ dấu vân tay nào ở đây, tôi nghĩ khi bọn trộm hành động đều mang gân tay cả".
"Uhm, tôi biết rồi, anh cứ tiếp tục công việc".
"Tiểu Đông, Hân Hân hai người lên phòng điều khiển trung tâm xem tất cả các máy camera giám sát công ty xem có phát hiện gì không".
"Vâng".
"Madam, nhìn xem hình như các camera ở đây đều bị bọn chúng bịt lại bằng keo dính đen" Đại Vỹ chỉ từng cái camera nói.
"Trước khi bọn họ hành động sợ bị ghi hình, nên đã dùng keo dính đen bịt lại, họ làm thế nào cũng không sao chúng ta vẫn điều tra ra được, chỉ sợ họ phá hỏng hết những camera ở đây tới lúc đó sẽ khó điều tra".
Trương Vũ Khanh đi quanh một vòng công ty xem xét, cô đi một hồi thì phát hiện phía sau công viên của công ty có một vật gì đó, cô tiến đến nhặt vật đó lên xem là một bức hình chụp cảnh gia đình ba người, trong hình người bố bế đứa bé gái khoảng 3 tuổi trên tay, kế bên là mẹ của bé gái.
Cô cầm tấm hình nghiền ngẫm một hồi, cho vào túi áo, đi quanh một vòng cũng không phát hiện thêm gì, cô trở vào trong thấy mọi người đều có mặt đầy đủ ở đại sãnh, cô tiến tới hỏi "Mọi người có phát hiện thêm gì nữa không ?".
Ai nấy đều lắc đầu, Tiểu Đông lên tiếng "Em và Hân Hân đã xem qua hết tất cả camera giám sát, trước khi hoàn toàn không còn thấy thêm gì thì chỉ thấy được bọn họ gồm khoảng 10 người, đầu đội mũ che kính mặt không thấy gì, nhìn sơ qua toàn là nam giới những diễn biến sau đó thế nào chị cũng biết rồi đấy".
"Đây các cậu xem" Trương Vũ Khanh vừa nói vừa lấy tấm hình đưa ra cho mọi cùng người xem.
Mọi người đồng loạt xem qua, lát sau Đại Vỹ lên tiếng "Là một tấm hình gia đình bình thường thôi chị, đâu có gì lạ".
"Tôi phát hiện tấm hình này nằm gần công viên" Trương Vũ Khanh ngưng giây lát tiếp lời "Các cô cậu thử nghĩ xem một công ty lớn như thế này, ngày thường nhân viên ra vào chỉ có cổng trước, còn cổng sau chỉ dùng vào những trường hợp vận chuyển gì đó thêm công ty những ngày này nghĩ lễ nhân viên không đi làm, thì làm sau lại có một tấm hình nằm phía sau công viên có thấy bất thường không".
"Bọn trộm đột nhập vào cửa chính, trong lúc bảo vệ không có mặt, trộm và di chuyển đồ ra lối cửa sau không để mọi người chú ý và phát hiện nhưng phía cửa sau là một công viên, không lẽ tấm hình này rớt từ trên người của một tên trộm nào đó".
"Cái khó của chúng ta ở đây là tất cả bọn họ đều không để lộ mặt, thêm cũng không thu thập được chứng cứ gì khác ngoài trừ những dấu giày".
"Madam không phải chúng ta còn bức hình này sao, chúng ta bắt đầu điều tra từ tấm hình này thì thế nào cũng sẽ có manh mối gì đó".
"Đại Vỹ cậu và Quang Đức đem bức hình này đi hỏi những người trong công ty này và lân cận xem có ai biết ba người họ là ai không ?" Trương Vũ Khanh ngẫm nghĩ một hồi lên tiếng.
"Vâng".
Sau khi Trương Vũ Khanh phân công nhiệm vụ cho mọi người xong, thì ở một nơi khác.
Trong một bãi đất trống, cỏ cây um tùm, bốn bề không một bóng người, phía sau những bụi cỏ cao cao, là một khu nhà bỏ hoang, rong rêu bám đầy, mái ngói đã không còn nguyên vẹn, nhìn chọc trời, thỉnh thoảng còn nghe tiếng nước tích tách rơi xuống động thành vũng, nền nhà thì đất đá lổm chổm ngổn ngang, bên trong khu nhà có một nhóm khoảng 10 người, kẻ đứng người ngồi, người vui mừng người lo sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!