Chương 44: (Vô Đề)

Mấy ngày tiếp theo sau đó, Trương Vũ Khanh cùng Tiểu Đông cũng đã bình phục và khỏe trở lại.

Trương Vũ Khanh cầm trong tay bản báo cáo kết quả vụ án đến phòng cục trưởng Lâm, cô nâng tay gõ cửa "Cốc cốc cốc".

"Mời vào".

Cô đẩy cửa bước vào, tiến thẳng đến trước bàn cục trưởng lên tiếng "Cục trưởng".

"Cô ngồi đi" cục trưởng Lâm vẫn tiếp tục công việc không ngước lên nói, ngưng giây lát tiếp lời.

"Cô đã bình phục hẳn chưa mà đi làm nhanh thế ?".

"Tôi đã hoàn toàn khỏe hẳn, cám ơn cục trưởng đã quan tâm".

"Lần này nằm ngoài dự đoán của tôi, thật không ngờ hắn dùng đến cái chết để giải quyết tất cả mọi chuyện" cục trưởng ngưng việc, nhìn Trương Vũ Khanh nói.

"Tôi cũng kinh ngạc không kém, khi biết hắn có ý định đó tôi không thể ngăn cản, xin lỗi".

"Cũng không trách cô được, hắn đã chuẩn bị từ trước thì sao cô ngăn được".

Hai người im lặng không nói gì giây lát, lát sau Trương Vũ Khanh lên tiếng "Đây là báo cáo kết quả của vụ án tôi đã trình bày tường tận mời ngài xem qua" Trương Vũ Khanh vừa nói vừa đưa kết quả cho cục trưởng.

Cục trưởng tiếp nhận xem qua, Trương Vũ Khanh thấy thế cũng không quấy rầy, rót cho mình ly trà thưởng thức, lát sau cục trưởng lên tiếng "Vụ án này coi như đã khép lại, cô trở về làm việc trước đi tôi sẽ báo lại với ở trên".

"Vâng".

Sau khi tan sở Trương Vũ Khanh một mình đi dạo, cô bước từng bước trên vỉa hè, buổi chiều nên phía đường đông xe cộ hơn vì dòng người tan làm vội vã, hối hả trở về nhà. Dòng xe cộ nối đuôi nhau đi lại bon bon, vài người vội vã phóng xe thật nhanh trên đường, một số khác thư thả, thong dong đi bộ trên vỉa hè. Thấp thoáng có bóng mấy xe xích lô thấp và rộng chở hàng và chở người chạy chậm chạp.

Những khuôn mặt hồng hào rạng rỡ, những tiếng cười, tiếng nói, tiếng động cơ, tiếng còi xe hòa trộn vào nhau tạo nên một bản nhạc âm thanh đường phố thật náo nhiệt. Đang là mùa hè nên bầu trời có hơi chút xám buồn, những đám mây nặng nề lững lờ trôi, thỉnh thoảng có cơn gió lành lạnh thổi qua khiến mấy chiếc lá còn sót lại vẫy vẫy trong gió. Dọc dãy nhà cao tầng và cả phía đối diện, các cửa hàng, cửa hiệu, quán hàng rộn ràng, tấp nập người mua kẻ bán ra vào làm cho đường phố như cũng được tiếp thêm sinh khí, tràn đầy sức sống hẳn lên. Lúc này trời cũng đã trở nên tối hơn, đèn điện từ các quán với đủ màu sắc hòa cùng đèn xe máy tạo nên dòng chảy sáng rực cả con đường. Mấy chiếc đèn cao áp với các cột đèn cao vút, đứng trầm ngâm, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật phía dưới.

Trương Vũ Khanh đi một hồi, bỗng thấy phía trước có một bé gái tầm khoảng 3, 4 tuổi, trong tay cầm một cây kẹo mút khóc tức tưởi, cô tiến đến chỗ bé gái, ngồi xuống, dỗ dành "Ngoan nào, em nín nha chị thương, nói chị biết sao em ở đây một mình còn mẹ em đâu ? Trương Vũ Khanh vừa hỏi vừa lao nước mắt cho đứa nhỏ.

Đứa nhỏ lắc đầu trước câu hỏi của Trương Vũ Khanh, hơi bớt khóc một chút.

"Em lạc mẹ phải không ?" Trương Vũ Khanh tiếp tục hỏi.

Đứa nhỏ dần nín khóc hẳn trố mắt nhìn cô rồi cô lại tiếp lời.

"Chị tìm mẹ giúp em nha".

Đứa nhỏ nghe không hiểu Trương Vũ Khanh nói gì, nhưng vẫn gật đầu.

"Chị hỏi tiếp em nha, em tên gì cho chị biết tên được không ?" Trương Vũ Khanh bế đứa nhỏ lên vừa đi vừa hỏi.

"Em... em tên Hồng Anh" đứa nhỏ thúc thích trả lời.

"Em lạc mẹ khi nào, và ở đâu ?".

"Ở phía đằng trước, mẹ dặn đứng đợi mẹ một lát, mẹ sẽ quay lại, nhưng em đợi mãi vẫn không thấy nên chạy đi tìm đến khi nhìn quanh thấy ai cũng lạ cả".

"Thế là em khóc phải không ?".

Đứa nhỏ gật đầu thay câu trả lời.

"Chị, là mẹ kìa" hai người đi thêm được một khoảng, đứa nhỏ được Trương Vũ Khanh bế trên tay vui mừng khi nhìn thấy mẹ chỉ tay về phía trước nói.

Trương Vũ Khanh nghe đứa nhỏ nói thế nhìn theo hướng tay chỉ, thì ngay phía trước mặt có một người phụ nữ tầm ngoài 30 tuổi đang hốt hoảng, lo lắng hỏi từng người qua đường, chỉ thấy những người cô hỏi đều xua tay lắc đầu, cô ngồi bệch xuống vỉa hè, nước mắt chảy đầm đìa.

"Mẹ, mẹ" khi tiếng gọi non nớt của đứa nhỏ phát ra, cô quay người lại nhìn, bật nhanh dậy vội vàng chạy đến bế đứa nhỏ từ tay Trương Vũ Khanh ôm vào lòng, không khỏi sợ hải, lát sau lên tiếng "Cám ơn cô, đã giúp tôi trong coi con bé, nếu không có cô tôi không biết tìm con bé ở đâu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!