Trương Vũ Khanh nghe câu trả lời như thế, ngẫm nghĩ một lát lên tiếng "Chúng ta trở về thôi rồi tìm đối sách khác, xem những người còn lại có điều tra được gì không rồi tính tiếp".
Ba người quay trở về, khi đi ngang qua một quán ăn, thấy có một người trong số 7, 8 người có mặt trong quán có dấu hiệu lạ, Trương Vũ Khanh cùng hai người còn lại tiến vào quán kiểm tra nhưng chưa kịp hỏi, hắn hắc tung cái bàn về phía 3 người rồi tháo chạy.
Quá bất ngờ Trương Vũ Khanh, Tiểu Đông cùng Hân Hân vội né qua một bên, thấy hắn có ý định trốn Trương Vũ Khanh nhanh chân đuổi theo hô "Đứng lại" hai người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chạy nãy giờ không biết qua bao lâu, nhưng người chạy phía trước đã thấm mệt, không còn hơi nhưng vẫn cố gắng chạy luồng lách qua dòng người, con hẻm, ngõ nhỏ lâu lâu còn ngoáy đầu nhìn về phía sau lầm bầm "Tụi cảnh sát ăn gì mà sao thể lực tụi nó khỏe thế không biết, ông đây mệt sắp chạy không nổi nữa, vậy mà tụi nó vẫn cứ đuổi theo phía sau không tha".
Hắn ta vừa chạy vừa ngẫm nghĩ 'Thể lực mình không bằng tụi cảnh sát, nếu cứ chơi trò rượt bắt kiểu này thì kiểu nào mình cũng sẽ thua và bị tụi nó tóm được, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp mới được mình cũng sắp không xong rồi'.
Trương Vũ Khanh thể lực tốt hơn nên đã đuổi gần kịp tên chạy phía trước bỏ Tiểu Đông, Hân Hân ở phía sau, Trương Vũ Khanh hô "Tên kia mau đứng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng".
Hắn ta vẫn trơ trơ, cố hết sức chạy không nghe lời cảnh cáo của Trương Vũ Khanh.
Trương Vũ Khanh thấy hắn vẫn không để ý đến lời mình nói liền rút ra khẩu súng vẫn đem bên mình, chỉa thẳng lên trời bắn một phát chỉ thiên.
Khi tiếng súng vừa vang lên, tiếng hét, tiếng la của những người đi đường cùng phương tiện đang lưu thông, đều hỗn loạn một mảnh.
Hắn nghe tiếng súng, nên cũng đã dừng lại không dám làm liều nữa.
Trương Vũ Khanh cầm chắc súng trong tay chỉa thẳng về phía hắn lên tiếng "Đứng im, giơ hai tay lên, không được động đậy, xoay người lại".
Hắn đều làm theo lời Trương Vũ Khanh, nhưng khi hắn vừa quay người lại liền nở nụ cười đầy nguy hiểm, Trương Vũ Khanh nhìn nụ cười đó không khỏi lạnh sóng lưng 'Nụ cười đó có ẩn ý, hắn ta tính làm gì ?' cô cảnh giác nhìn hắn không dám chớp mắt dù chỉ một cái, cùng lúc đó Hân Hân và Tiểu Đông cũng đã đuổi tới.
"Chị nhìn xem, hai bàn tay hắn chỉ có 9 ngón trong đó có 1 bàn chỉ còn 4 ngón" Tiểu Đông vừa chạy tới thở không ra hơi, liền quan sát người phía trước lên tiếng.
Trương Vũ Khanh không nói gì, chỉ gật đầu biểu thị Tiểu Đông nói đúng.
"Nhưng mà chị, chị nhìn xem biểu cảm của hắn ta kìa không có lấy chút gì là lo sợ cả".
"Tôi nghĩ hắn ta đang có một ý định gì đó, nên mới bình tĩnh như thế, chúng ta phải đề cao cảnh giác đừng để xảy ra sơ xuất gì".
"Rõ".
Hai bên dần co qua lại quyết liệt, bất ngờ hắn lấy một thứ trong người ra cầm trong tay, Trương Vũ Khanh, Hân Hân, Tiểu Đông nhìn thứ trong tay hắn không khỏi nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
"Chị... chị giờ chúng ta phải làm sao ? thứ trong tay hắn mình không thể đùa được đâu" Hân Hân run rẩy nói.
"Chẳng lẽ hắn muốn chết cùng chúng ta sao" Tiểu Đông hai chân mềm nhũn, sắp đứng không vững cố chấn tĩnh nói.
"Hắn muốn chết thì chết một mình đi, kéo theo chúng ta làm gì, tôi còn nhiều chuyện chưa làm tôi còn phải kết hôn và sinh con nữa đấy, tôi không muốn hi sinh vào lúc này đâu" Hân Hân nói như muốn khóc.
"Hai cô cậu đừng làm quá lên thế chứ, cứ bình tĩnh đi, cậu mau gọi về sở cho người đến hỗ trợ chúng ta, và nhanh chóng sơ tán mọi người đi càng xa càng tốt, tránh khi có chuyện xảy ra sẽ không thương vong" Trương Vũ Khanh dứt câu nhưng không thấy Tiểu Đông nhúc nhích vẫn đứng im, tiếp lời.
"Cậu có nghe thấy tôi nói gì không, mà đứng đực ra đấy thế, nếu cậu không nhanh cả ba chúng ta đều phải hi sinh tại đây và cùng những người có mặt ở đây" Trương Vũ Khanh mồ hôi chạy dọc hai bên thái dương nói.
"Chị à, không phải em không muốn đâu nhưng chân của em không nghe theo em điều khiển".
"Đã là lúc nào rồi, mà cậu còn như vậy, trong chờ vào cậu chắc ngày này năm sau là ngày giỗ của cả 3 người chúng ta quá" Hân Hân thấy Tiểu Đông nhát gan lên tiếng, ngưng giây lát tiếp lời.
"Chị cậu ta nhát như vậy, để em cho".
"Được rồi, ai làm cũng vậy thôi, cô đi đi".
Hân Hân vừa xoay người, bước được vài bước thì nghe phía sau vang lên giọng đàn ông trầm khàn "Cô kia, đi đâu đó mau quay trở lại nếu không tôi cho nổ chết chung cả đám" hắn ta vừa nói vừa đưa tay có cầm quả lựu đạn ra phía trước, tay còn lại làm động tác rút chốt, làm Trương Vũ Khanh, Tiểu Đông căng thẳng một phen còn Hân Hân nghe thế sợ xanh mặt dừng bước quay người trở lại.
Trương Vũ Khanh thấy Hân Hân quay trở lại vội nói "Cô cứ làm y như lời tôi nói, còn hắn để tôi cùng Tiểu Đông lo, hắn sẽ không dám làm bậy đâu".
"Nhưng mà..." Hân Hân do dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!