Chương 40: (Vô Đề)

Trương Vũ Khanh mang khẩu trang nhưng vẫn ngửi được mùi hôi bốc lên từ xác nạn nhân.

Còn Tiểu Đông thì chịu không nổi chạy ra ngoài nôn thóc nôn tháo, Hân Hân gần đó thấy thế cười không ngậm được miệng chọc "Đàn ông con trai gì, dỡ tệ có bao nhiêu đó thôi cũng chịu không nổi".

"Cô thì hay rồi, có ngon vào trong xem thử cô trở ra không ói, tôi mới nể cô" Tiểu Đông ói sạch ruột, không còn gì để ói, tiến tới xe lấy chai nước súc miệng, trả lời.

"Tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm có gì chưa từng thấy qua, cậu cứ chờ đấy tôi vào cho cậu xem" Hân Hân quyết không chịu thua dứt lời tiến thẳng vào trong, chưa được 30 giây, bụm miệng chạy ra ngoài nôn xanh mặt.

Tiểu Đông ôm bụng cười ra nước mắt, lát sau ngưng cười nói "Cô cũng giống như tôi mà bày đặc mạnh miệng".

"Tôi làm sao biết, cái xác đó kinh khủng như vậy" Hân Hân cầm tờ khăn giấy lao qua miệng rồi trả lời.

"Hiện trường kinh khủng như vậy, còn thêm mùi thối rửa của xác chết, đội trưởng chị ấy chịu nổi hay ghê" Tiểu Đông hai tay khoanh trước ngực, đứng tựa vào xe nói.

"Chị ấy không hay, thì sao ngồi vào được vị trí hiện giờ" Hân Hân cùng ý kiến với Tiểu Đông.

"Hai đứa sao đứng đây, không vào trong phụ giúp một tay, chốn việc phải không ?" Đại Vỹ từ bên ngoài đám đông hiếu kỳ vây xem, tiến vào thấy Tiểu Đông cùng Hân Hân xì xầm to nhỏ với nhau lên tiếng hỏi.

"Anh Đại Vỹ" hai người nghe tiếng quay đầu thấy Đại Vỹ đang tiến tới, đồng thanh đáp.

"Không phải tụi em lười biếng đâu, hiện trường kinh khủng quá, tụi em không thể nào ở bên trong được nên đứng đây đón gió" Tiểu Đông rùng mình, khi nhắc đến hiện trường.

"Có thật kinh khủng giống như hai đứa nói không ?".

"Anh không tin cứ vào trong sẽ biết, anh nên chuẩn bị tâm lí trước khi vào".

"Anh không giống hai đứa" Đại Vỹ bỏ lại một câu xoay người tiến thẳng vào trong.

Trương Vũ Khanh cố nén cơn buồn nôn, ngước nhìn bác sĩ Phùng đang loay hoay kiểm tra xác hỏi "Xác đã phân hủy thành thế này, anh kiểm tra ra được nguyên nhân tử vong chưa ?".

"Nguyên nhân dẫn đến tử vong có thể do vỡ hộp sọ và dập não, làm tổn thương các tế bào não như hoại tử và các mạch máu não khác : đứt, đụng dập, huyết khối dẫn đến nhồi máu não, tụ máu não, máu thường chảy vào dịch não tủy, đấy là những nguyên nhân dẫn đến tử vong, anh cũng đã xem qua vết thương phần đầu của nạn nhân, chỗ phần bị thương lõm vào một chút, có để lại dấu vết, anh đã phân tích và xem kỷ theo suy đoán hung khí có liên quan đến một vật thể hình tròn và cũng có độ cứng đấy, mới có thể làm vỡ sọ nạn nhân, em thử tìm xem quanh phòng có phát hiện ra hung khí nào không ?" bác sĩ Phùng ngưng giây lát tiếp lời.

"Anh về sở trước, giải phẫu tử thi rồi gửi kết quả qua cho em".

"Vâng".

Sau khi bác sĩ Phùng rời khỏi, Trương Vũ Khanh lục lội khắp căn hộ cũng không phát hiện ra vật giống bác sĩ Phùng diễn tả.

Trương Vũ Khanh một tay để ngay ngực, tay còn lại chóng càm suy nghĩ, mắt đảo quanh khắp căn hộ, khi ánh mắt chạm đến cánh cửa phòng ngủ đóng chặt phía trước. Trương Vũ Khanh tiến tới mở cửa, tiến vào bên trong thì không khỏi bất ngờ, khắp căn phòng một mảnh bừa bộn, chăn, mền, đệm, gối, quần áo nằm ngổn ngang dưới nền.

Trương Vũ Khanh lục tìm từng thứ một trong căn phòng, cô tiến đến bàn cạnh đầu giường ngủ, trên bàn có đặc một chiếc đèn ngủ và vài quyển sách, trong đó có một quyển đang xem dang dỡ, cô cầm lên quyển sách lật qua vài trang rồi trả về chỗ cũ, cô di chuyển đến bàn trang điểm, trên bàn đặc nhiều loại mỹ phẩm khác nhau, cô chỉ xem sơ qua không mấy bận tâm, tiếp đến cô kéo từng ngăn tủ ra xem, bên trong không có gì ngoài những mẫu giấy trắng, kế đến chiếc giường ngủ quần áo thì nằm lạn đã trên giường, cô lật từng cái áo, cái quần lên xem không phát hiện ra gì cô cúi người xuống quan sát bên dưới gầm giường, cũng không có gì ngoài quần áo, còn tủ đựng quần áo thì mở toang, chỉ còn lại vài ba cây móc gỗ treo lủng lẳng bên trong, sau khi kiểm tra qua hết một vòng không phát hiện ra điểm khả nghi nào, Trương Vũ Khanh tiến đến bên cửa sổ, mở ra cánh cửa ánh sáng buổi trưa hắc vào căn phòng, cô nhìn một vòng quan cảnh bên ngoài chung cư, khi nhìn đến phía bên dưới cỏ trong công viên có một thứ gì đó. Trương Vũ Khanh vội vàng chạy xuống, khi vừa ra tới cửa gặp ngay Đại Vỹ đang từ bên ngoài tiến vào.

"Đội trưởng, có việc gì sau chị vội vàng thế ?" Đại Vỹ thấy bộ dạng Trương Vũ Khanh khẩn trương lên tiếng hỏi.

"Tôi vừa phát hiện một vật, nghi có thể là hung khí, cậu theo tôi tới đó xem" hai người tăng nhanh bước chân ra khỏi căn hộ, tiến thẳng đến công viên.

Trương Vũ Khanh, Đại Vỹ nhìn chầm chầm vào vật trước mắt, là một cái gạt tàn thuốc bằng đá trên đó còn dính chút máu, đã khô. Cô đưa vật chứng sang cho Đại Vỹ nhìn quanh một vòng nói "Đội khám nghiệm hiện trường sao có thể sơ xót đến vậy, không phát hiện ra vật chứng tại nơi đây chứ".

"Cũng có thể họ chưa kiểm tra qua nơi này, vì chỗ này cách hiện trường cũng không gần, chắc không liên quan tới họ nghĩ như thế nên mới chủ quan không đến xem qua" Đại Vỹ đứng song song Trương Vũ Khanh trả lời.

"Mỗi một nơi xung quanh hiện trường thủ phạm cũng có thể đi qua, cũng sẽ lưu lại manh mối, nếu nghĩ như họ vậy thì cần đội khám nghiệm hiện trường làm gì, để một mình tôi làm là được".

Đại Vỹ im lặng, không dám lên tiếng vì lúc này Trương Vũ Khanh đang bực, chỉ sợ lên tiếng người gặp họa là mình.

"Cậu đem vật chứng này về, đưa qua tổ giám định cho họ phân tích xem mẫu máu này là của ai, sẵn tiện lấy luôn mẫu vân tay ?".

"Vâng" Đại Vỹ vừa nghe xong câu nói mừng thầm trong lòng đáp lời, quay người vọt lẹ.

"Em chuẩn bị xong chưa, chúng ta mau xuất phát thôi đã trễ lắm rồi ?" Diệp Hạ ở phòng khách nói vọng lên lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!