"Tụi bây có làm đúng theo kế hoạch tao nói không ?" Phó An hai tay chấp sau lưng, hướng mặt ra phía cửa sổ hỏi.
"Đã làm đúng theo những gì ông chủ nói" người đứng phía sau cung kính trả lời.
"Nhưng mà ông chủ".
"Chuyện gì mày cứ nói".
"Lần trước ông chủ bảo tôi theo dõi bà thiếm đó hình như là mẹ của con nhỏ cảnh sát thì phải".
"Bà ta là mẹ của cô ta, thì đã làm sao ?".
"Dạ, không gì, nhưng mà mấy hôm trước tôi phát hiện cô ta đã trở về".
"Cô ta trở về thì kệ cô ta, mày làm gì phải sợ, đừng để cô ta tóm là được".
"Chuyện gì chứ chuyện này ông chủ cứ yên tâm, tôi sẽ không để cô ta tóm được".
"Uhm, như vậy thì tốt, lui xuống làm việc trước đi".
"Vâng".
"Các cô đợi đó, xem tôi trả thù thế nào ? ha ha ha" Phó An lẩm bẩm rồi cười to một tiếng.
Trương Vũ Khanh về quê bốn ngày, nhưng vẫn không phát hiện gì bất thường hay người khả nghi nào giống như mẹ Trương từng nói, nên đã quyết định đưa ba mẹ Trương lên thành phố mới đi được phân nữa đường thì có điện thoại gọi tới, nói đã tìm được Tôn Văn Trung, Trương Vũ Khanh đành gọi điện nhờ Hiểu Huệ đến đón ba mẹ Trương đưa về ký túc xá dùm.
"Tôn Văn Trung cậu mau đứng lại đó không được chạy" Đại Vỹ vừa đuổi theo người phía trước vừa nói.
Tôn Văn Trung cố hết sức chạy vẫn không dùng lại luồng lách qua từng con hẻm ngõ nhỏ, cuối cùng cũng cắt được đuôi đám người Đại Vỹ đuổi theo phía sau, chạy được một quãng, cảm thấy mệt, không còn cảnh sát bám theo sau Tôn Văn Trung dừng lại, tay vịnh lên tường, thở không ra hơi, hít lấy hít để không khí lâu lâu còn ngoáy ra sau nhìn xem cảnh sát có đuổi kịp chưa, khi đã nghỉ ngơi đủ Tôn Văn Trung tiếp tục di chuyển về phía trước thì gặp một căn nhà bỏ hoang, đi đến trước chưa kịp xem xét qua, thì phía sau vọng đến nhiều tiếng bước chân, hoảng hồn chạy thẳng vào trong nhà hoang nhìn quanh tìm chỗ chốn.
Trước đó Đại Vỹ, cũng đã gửi địa chỉ qua cho Trương Vũ Khanh nên cũng đã đến kịp hỗ trợ và dẫn đội truy bắt.
Trương Vũ Khanh cùng bốn đồng nghiệp và vài cảnh sát viên khác cũng đã đuổi kịp đến trước ngôi nhà hoang, Trương Vũ Khanh nhìn quanh một vòng lên tiếng "Chia nhau ra đi tìm".
"Vâng" mọi người đồng thanh đáp.
Tôn Văn Trung trốn phía bên trong phòng sau một cánh cửa nghe Trương Vũ Khanh nói thế không khỏi run sợ lẩm bẩm "Tiêu rồi, lần này mà để cảnh sát tóm được thì xong đời, phải làm sao đây".
Trương Vũ Khanh cầm chắc súng trong tay chỉa thẳng về phía trước, tiến vào trong nhà quan sát động tĩnh bốn phía, và kiểm tra từng phòng, tới khi đứng trước căn phòng có cánh cửa đóng lại Trương Vũ Khanh không khỏi nghĩ 'Kỳ lạ từ lúc bước vào trong này cho tới giờ căn phòng nào cũng mở cửa, chỉ riêng căn phòng này đóng kính' Trương Vũ Khanh từ từ tiến tới một cước thật mạnh đạp vào cánh cửa, làm cánh cửa bật tung ra một mùi ẩm móc xộc thẳng vào mũi làm Trương Vũ Khanh khó chịu, bất ngờ có một người lao ra từ căn phòng tấn công về phía Trương Vũ Khanh, Trương Vũ Khanh nhanh nhẹ lui về sau nổ súng cảnh cáo, hắn ta mới dừng lại Trương Vũ Khanh lên tiếng "Đứng yên, giơ hai tay lên".
Tôn Văn Trung nghe thế làm theo giơ hai tay lên Trương Vũ Khanh từ từ tiến tới, định cồng tay hắn lại khi vừa gần đến bất ngờ Tôn Văn Trung phản đòn làm Trương Vũ Khanh vộ vàng né tránh làm rớt súng ra xa.
Trương Vũ Khanh nhìn qua khẩu súng, rồi chuyển ánh mắt đến đến Tôn Văn Trung đang cười đắc ý, Trương Vũ Khanh lên tiếng "Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy".
"Madam quá khen, tôi làm sao bì được như madam đây".
"Để tôi thử xem bản lĩnh cậu tới đâu, mà dám kiêu căng" Trương Vũ Khanh dứt lời ra đòn liên tiếp đến đối phương, làm Tôn Văn Trung chống đỡ không kịp, dưới sự ra đòn dứt khoát nhanh nhẹ của Trương Vũ Khanh cộng thêm vài ba quyền cước non nớt của Tôn Văn Trung thì làm sao đánh lại được Trương Vũ Khanh đã qua huấn luyện nhiều năm.
Cuối cùng Tôn Văn Trung cũng bị Trương Vũ Khanh dần cho tơi tả một trận, không ngồi dậy nổi.
Tại phòng thẩm vấn.
Tôn Văn Trung mặt mày sưng húp, lâu lâu đưa tay lên sờ vết bầm đen trên mặt nhìn qua Trương Vũ Khanh nói.
"Madam cô có cần nặng tay vậy không ?".
"Cậu như vậy đã nhẹ lắm rồi đó, những người trước kia còn nặng hơn cậu nhiều đấy" Trương Vũ Khanh khoanh hai tay trước ngực trả lời.
"Cô đánh tôi ra nông nổi như vầy mà bảo là nhẹ hả, cô có tin tôi kiện cô không ?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!