Chương 31: (Vô Đề)

Sau khi rời khỏi quán bar chưa được bao lâu Hân Hân tò mò quay sang hỏi Trương Vũ Khanh.

"Chị người khi nãy là ai ? chị quen biết sao, em thấy anh ta như có thù với chị hay sao á".

Trương Vũ Khanh chóng càm nhìn dòng xe cộ vội lướt nhanh qua nhau nghe Hân Hân hỏi quay qua trả lời.

"Anh ta là bạn thuở nhỏ của bạn chị".

"Bạn chị ở đây có phải là Hiểu Huệ người mà khi nãy chị nhắc đến không ?".

"Hiểu Huệ sao cái tên này em nghe thấy quen quen sao, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó thì phải" Hân Hân một tay chóng càm, tay để ngang ngực vẻ mặt suy tuy lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại tên Hiểu Huệ, lát sau như nghĩ ra gì vội la lên làm mọi người trong xe ai cũng hướng ánh mắt đến cô.

"A, có phải là Dương Hiểu Huệ, Dương tổng của tập đoàn Dương thị tiếng tâm lừng lẫy không chị ?".

"Uhm, là cô ấy" Trương Vũ Khanh trả lời nhẹ nhàng.

"Thì ra Dương tổng là bạn chị, em rất ngưỡng mộ cô ấy vừa xinh đẹp, thông minh tài giỏi hôm nào chị gặp cô ấy có thể xin dùm em chữ ký được không ?" Hân Hân ánh mắt long lanh nhìn Trương Vũ Khanh.

"Uhm, được".

"Cám ơn chị trước nha" Hân Hân nở nụ cười tươi như lụm được vàng.

"Hân Hân à, Dương tổng người ta bận rộn lắm một ngày không biết có bao nhiêu việc cần giải quyết sẽ không có thời gian cho cô chữ ký đâu, cô bớt mơ mộng lại đi" Hân Hân đang vui vẻ nghe Tiểu Đông nói thế như tạt thao nước lạnh vào mặt phản bác lại.

"Cô ấy bận rộn đến đâu cũng cần thời gian nghỉ ngơi ăn cơm chứ, với lại đội trưởng cũng đã đồng ý xin giúp tôi rồi thì chắc chắn sẽ được tới khi đó cậu cũng đừng ganh tị vì tôi xin được chữ ký của Dương tổng".

"Ai thèm ganh tị với cô chứ, tôi...".

"Đoàng đoàng đoàng".

Xe đang chạy băng băng trên đường thì bỗng từ đâu tiếng súng vang lên nhắm thẳng ngay xe cảnh sát của họ mà nổ súng thiếu chút nữa xe mất lái đâm vào những ôtô khác trên đường, cũng may tài xế vẫn giữ được tay lái nhanh trí lái đến một chỗ khuất để tránh, còn các phương tiện đang lưu thông trên đường hỗn loạn tìm chỗ tránh đạn.

Khi đã tìm được chỗ khuất tránh tầm ngắm của hung thủ, Trương Vũ Khanh mở cửa xuống xe nhìn quanh tìm chỗ ẩn nấp tên vừa nổ súng vào họ, nhưng nhìn quanh cũng không thấy bỗng một đợt tiếng súng nữa vang lên xả liên tục vào xe, Trương Vũ Khanh vội vàng nấp sau xe quan sát.

Cuối cùng cũng tìm ra được chỗ tên đang ẩn nấp trên một sân thượng của tòa nhà đối diện Trương Vũ Khanh nổ súng liên tục vừa tiến tới chỗ hắn đang ẩn nấp.

Tránh tới né lui cuối cùng Trương Vũ Khanh cùng đồng đội cũng lên tới được sân thượng chỗ hắn đang ẩn nấp, nhưng khi lên tới hắn đã rời đi trước đó.

Trương Vũ Khanh xem qua xung quanh ngoài trừ những vỏ đạn nằm rãi rác ra còn có một đường vết máu kéo dài, lần theo vết máu tới cửa sân thượng thì mất dấu không thấy đâu nữa.

Chắc có lẽ hắn đã phát hiện ra vết máu nếu cứ để như thế sẽ bị cảnh sát phát hiện sẽ lần theo, nên đã cầm máu trước khi rời khỏi hiện trường.

Trương Vũ Khanh cùng đồng đội ở lại thêm một lát tìm kiếm xung quanh nhưng không phát hiện thêm gì nên đã rời khỏi trở về sở.

Sau khi Trương Vũ Khanh rời khỏi quán bar, Phó An nghĩ đến mà tức điên người nên đã âm thầm tìm một chỗ dễ dàng quan sát, thấy được xe Trương Vũ Khanh đi ngang để tiện ra tay.

Tìm cả buổi cuối cùng cũng tìm được là một tòa nhà cao ba tầng nằm ngay mặt đường chính, cũng đã điều tra qua đây là con đường duy nhất để trở về trụ sở.

Phó An mai phục sẵn ở đó đợi xe Trương Vũ Khanh đi ngang và ra tay, nhưng không ngờ vừa mới ra tay chưa được bao lâu thì bị Trương Vũ Khanh đáp trả trúng ngay tay nên đành phải rút lui trước khi Trương Vũ Khanh lên tới và tóm được.

Phó An cắm đầu chạy lâu lâu nhìn ra phía sau xem cảnh sát có đuổi theo không, cảm thấy cảnh sát không đuổi theo sau Phó An mới dừng lại thở hồng hộc nhìn quanh một lược thì phát hiện phía trước có một nhà kho bỏ hoang.

Tiến gần đến nhà kho xem xét chung quanh không thấy ai khác ngoài mình, Phó An mới yên tâm tiến vào bên trong thì một mùi ẩm móc xộc lên mũi làm hắn khó chịu hắt xì liên tục, nhìn chung quanh tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống xem qua vết thương.

Khi nãy biết mình vừa trúng đạn nên vội vàng nhanh chóng rời khỏi hiện trường, khi đi được một khoảng thấy vết máu kéo dài vội vàng cầm máu sợ cứ để thế này sẽ dẫn cảnh sát đến.

Giờ máu đã thấm ước hết cả một bên áo trong rất ghê, Phó An lẩm bẩm "Không ngờ tài bắn súng của cô ta giỏi thiệt, xa như thế mà cũng bắn trúng được mình nếu mà gần thêm chút nữa không chừng bị cô ta lấy mạng lúc nào không hay, phải đề cao cảnh giác cô ta mới được đúng là cô ta không thể đùa được cũng như lời ba từng nói phải tìm cách trừ khử cô ta càng sớm càng tốt mới được, nếu không cô ta là hậu hoạn sau này của mình".

Sau khi trở về sở Trương Vũ Khanh đem những vỏ đạn nhặt được tại hiện trường đưa qua bên giám định nhờ phân tích cuối cùng cũng có kết quả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!