Khi bình minh vừa ló dạng, bầu trời mát mẻ, không khí rất dễ chịu. Mọi người liền bừng tĩnh sau một giấc ngủ.
Còn đường rộng đổ nhữa bằng phẳng và đen xám còn vắng lặng, bỗng chốc trở nên ồn ào tấp nập.
Chủ yếu các bà, các chị sau khi tập thể dục xong, rủ nhau đi mua những hàng hóa tươi ngon như thịt, cá, rau v.v... ở chợ mang về nhà nấu. Các ông thì ghé quán nhâm nhi tách cà phê, say mê nói chuyện một cách hào hứng.
Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng chim hót líu lo, tiếng xe cộ qua lại náo nhiệt hai bên đường, tiếng cười nói mọi người chào nhau ngày mới tốt đẹp. Con đường bây giờ trở nên tưng bừng khi bước vào một không khí sôi động và hào hứng.
Diệp Hạ hôm nay dậy rất sớm, cô xuống giường khởi động cơ thể, tiến đến bên cửa sổ, kéo ra rèm che hít thở không khí trong lành và ngắm quan cảnh bên ngoài vào buổi sáng sớm.
20 phút sau cô từ phòng vệ sinh bước ra, trên người khoác bộ đồ công sở, cô đến trước gương chỉnh chu lại quần áo cảm thấy đã ổn mỉm cười, cầm túi xách rời khỏi.
Hôm nay Diệp Hạ mang tâm trạng rất tốt đến công ty, khi vào tới phòng làm việc xem qua camera giám khu vực nhân viên thì không khỏi phát hỏa khi thấy một chuyện cô chưa từng nghĩ đến, chuyện là thế này.
Từ lúc Lệ Thu xin được vào công ty E làm, cô rất có trách nhiệm với công việc đi làm đúng giờ không để cho mình bị muộn.
Hôm nay cũng như mọi ngày cô tới sớm hơn chuẩn bị vì hôm qua cô vừa nghĩ ra được mẫu thiết kế mới nên đến sớm hơn những ngày thường để có thể hoàn thành mẫu sớm hơn, đang chăm chú phác họa từng đường nét Lệ Thu giựt mình khi nghe tiếng một nhân viên nam làm chung tổ chào hỏi "Chào em, nay em đến công ty sớm thế".
"Vâng".
"Chào anh, em đến sớm để hoàn thành bản vẻ vì em vừa nghĩ ra được ý tưởng mới" Lệ Thu quay người mỉm cười trả lời.
"Em chăm chỉ thế này không chừng một ngày nào đó em được thăng tiến cũng nên".
"Em không muốn thăng tiến gì đâu, em chỉ mong sao được yên ổn làm việc lương đủ chi tiêu trong cuộc sống đối với em như vậy là đủ rồi, còn những thứ khác em không nghĩ tới" Lệ Thu mỉm cười lắc nhẹ đầu nói.
Nam nhân viên đứng hình mấy giây vì nụ cười tỏa nắng của Lệ Thu.
Lệ Thu thấy anh ta cứ nhìn mình chầm chầm không khỏi ngại ngùng, quơ quơ tay trước mặt anh ta.
Nam nhân viên bừng tỉnh biết mình thất thố nở nụ cười hơi ngượng, lát sau nghiêm túc nhìn thẳng Lệ Thu nói "Lần đầu tiên anh gặp em, anh đã thấy thích nụ cười của em, thích ánh mắt khi em nhìn anh và kể cả khi em nói chuyện. Đó cũng là lần đầu tiên em đã làm anh phải suy nghĩ nhiều về em đến thế. Em cho anh cơ hội, đồng ý làm bạn gái anh nha" nam nhân viên lấy bó hoa đưa đến trước mặt Lệ Thu vẻ mặt thành khẩn.
Lúc này nhân viên công ty đến cũng đông đủ mọi người quây quanh hai người vừa vỗ tay vừa nói "Đồng ý đi, mau đồng ý đi".
Lần đầu tiên Lệ Thu gặp phải tình huống này không biết phải làm sao, đang khó xử nên trả lời thế nào, bỗng từ đâu một người xuất hiện vẻ mặt như ôn thần thất sát, cầm tay cô kéo đi một mạch trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Lệ Thu bị Diệp Hạ kéo đau thì vùng vẫy muốn thoát khỏi "Cô làm gì vậy ? mau bỏ tôi ra, đau quá".
Diệp Hạ dừng lại buông tay Lệ Thu ra, vẻ mặt y như lúc nãy không giảm bớt chút nào.
Lệ Thu nhìn đến cũng cảm thấy sợ như nhớ đến điều gì ấp úng nói "Cô... sao cô cũng ở đây ?".
Diệp Hạ vẫn im lặng không trả lời câu hỏi của Lệ Thu mà xoay người bỏ đi.
Lệ Thu nhìn theo bóng dáng Diệp Hạ rời đi vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm "Người gì đâu kỳ cục người ta hỏi cũng không thèm trả lời, lúc thì nói không ngớt, lúc thì một chữ cũng không nói, đúng thiệt khó hiểu".
Diệp Hạ quay trở về phòng làm việc, vẻ mặt vẫn không thuyên giảm mà còn tăng thêm, thư ký đem một số bản thiết kế tiến vào vừa trong thấy vẻ mặt Diệp Hạ như thế vội vàng quay trở ra, nếu không muốn bị tội oan.
Lệ Thu cũng trở về làm việc sau đó và cũng từ chối khéo nam nhân viên khi nãy, nguyên ngày hôm đó cô làm việc mà tâm trí cứ nghĩ đến Diệp Hạ không khỏi thắc mắc tại sao Diệp Hạ lại có mặt ở đây.
Buổi chiều hôm đó sau khi tan làm Diệp Hạ gọi điện rủ Hiểu Huệ đi uống rượu.
8h tối tại quán bar.
"Cậu sao thế từ lúc gặp cậu đến giờ, trong cậu không được vui có tâm sự gì à nói mình biết được không ?" Hiểu Huệ thấy bộ dạng Diệp Hạ từ lúc vào quán đến giờ không nói tiếng nào, cứ liên tục uống lên tiếng hỏi.
Diệp Hạ vẫn im lặng không trả lời câu hỏi của Hiểu Huệ mà cứ liên tục uống.
Hiểu Huệ nóng lòng giựt ngay ly rượu trên tay Diệp Hạ nói "Cậu rủ mình đến đây là để xem cậu uống rượu à, nãy giờ cậu uống cũng nhiều lắm rồi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!