Trương Vũ Khanh, Diệp Hạ hai người không khỏi phun ngay trà vừa mới uống xong ra ngoài, nhìn nhau không khỏi há hốc miệng kinh ngạc khi nghe Phó Liệt đề cập đến chuyện kết hôn, còn Hiểu Huệ thì bộ dạng bình tĩnh coi như chuyện không liên can đến mình mà thưởng thức trà.
Diệp Hạ hơi nghiêng người về phía hai người họ, tay che miệng thì thầm chỉ đủ ba người nghe "Mình đón không sai mà anh ta hôm nay đến là có mục đích, trước đó mình đã nói với cậu, cậu cứ dửng dưng không để ý, đấy giờ thấy chưa anh ta đã phô bày ý tứ của mình, cậu lo mà xử lí không khóe thì lại xin thêm chuyện"
Dương Hiểu Huệ nghe thế cũng không biểu lộ ý tứ hay nôn nóng gì, cầm tách trà nhàn nhã thưởng thức.
Diệp Hạ thấy Hiểu Huệ không có biểu hiện gì cứ nhàn nhã như thế thì càng tức quay sang Vũ Khanh nói.
"Vũ Khanh em xem Hiểu Huệ nhà em làm sao thế người ta đã đánh tới nơi mà cậu ấy cứ coi như chuyện chẳng liên can đến mình, chị thấy mà phát bực, còn em nữa người ta đến dành lão bà của em mà em cứ im lặng không nói gì, chị thấy hai đứa mà lo dùm".
"Chị yên tâm đi em nghĩ Hiểu Huệ im lặng như thế chắc cô ấy đã có kế hoạch sẵn gì đó, với lại không phải hai bác đã chấp nhận tụi em rồi sao cũng không có gì đáng lo cả, chị cứ ngồi im chờ xem diễn biến tiếp theo thế nào rồi tính" Trương Vũ Khanh mỉm cười trả lời.
"Bác trai bác gái chấp nhận hai đứa là một chuyện, còn chuyện anh ta có buông tha cho Hiểu Huệ hay không là một chuyện nếu nói như em đợi tới đó muộn rồi đó cô nhóc, chị không lo nữa hai đứa tự lo liệu lấy".
"Chị có lo gì được cho tụi em đâu, cứ ngồi luyên thuyên miết, mà chị cũng đừng lo xa quá hai bác không đồng ý cuộc hôn nhân này thêm Hiểu Huệ không đồng ý nữa thì anh ta làm sao cưới, không lẽ anh ta ngang nhiên cướp người à".
"Biết đâu được, anh ta không có được Hiểu Huệ nảy sinh ý định làm liều thì sao mình cũng đâu đọc được suy nghĩ anh ta muốn gì".
"Anh ta dám làm gì tổn hại Hiểu Huệ em không tha cho anh ta đâu" Trương Vũ Khanh ánh mắt như giết người nhìn chầm chầm Phó An bỗng giựt mình khi nghe Diệp Hạ gọi.
"Này nhóc, nãy chị có nghe nhóc nói câu gì thì phải" Diệp Hạ trực nhớ tới câu nói Vũ Khanh nói khi nãy.
"Em nói câu gì, em nói nhiều lắm không nhớ là đã nói câu nào" Trương Vũ Khanh không hiểu Diệp Hạ nói đến câu nào.
"Chị nhớ không sai thì câu, chị có giúp gì được cho tụi em đâu cứ ngồi luyên thuyên miết" Diệp Hạ nhắc lại câu Vũ Khanh đã nói.
"À, thì ra là câu đó, mà em nói có sai không chị cứ luyên thuyên miết y như muỗi vậy cứ vo ve suốt bên tay, chẳng thấy giúp ít được gì" Vũ Khanh hay tay khoanh trước ngực tỏa vẻ xem thường.
Diệp Hạ nghe thế không những không giận mà ngược lại còn nở nụ cười tươi "Được lắm nhóc con, câu nói này của em chị sẽ ghi nhớ ngày sau sẽ có dịp trả thù".
"Chị không phải thù dai thế chứ em chỉ nói đùa cho vui chút thôi, chị không nên xem là thiệt rồi suy nghĩ làm sao đối phó em như vậy da sẽ có nếp nhăn như thế sẽ không được đẹp mắc công tới đó chị Lệ Thu không cần chị nữa rồi đổ thừa lỗi tại em".
"Hay lắm nhóc con, nay còn biết lôi Lệ Thu ra làm bia đỡ đạn giỏi lắm đáng khen" Diệp Hạ vừa nói vừa đưa ngón tay cái làm động tác tán thưởng.
"Chị này, em đã lớn thế này sao cứ mãi gọi em là nhóc thế, em còn cao hơn chị nữa cái đầu ấy chứ cứ gọi em là nhóc mãi" Trương Vũ Khanh lầm bầm chuyện Diệp Hạ gọi là nhóc.
"Em cao hơn tôi thì đã làm sao tuổi cũng đâu có hơn tôi, em đã gọi tôi một tiếng chị thì chị đây có quyền gọi em là nhóc nha" Diệp Hạ buông ra một câu cười đắc ý, véo véo hai gò má dễ thương của Vũ Khanh không thương tiếc.
Ba mẹ Dương thì đang khổ não mặt nhăn mày nhó 'Phải chi Hiểu Huệ chịu thằng bé thì dễ ăn nói rồi, còn đằng này lại chọn con bé cảnh sát kia mới khổ chứ'.
'Trả lời thế nào mới không ảnh hưởng đến thâm giao toàn vẹn đôi đường' ba mẹ Dương đang bối rối không biết làm sao cho vẹn bỗng nghe Hiểu Huệ lên tiếng.
"Con xin phép ba mẹ và bác Phó, con có chuyện cần nói riêng cùng anh Phó một chút mọi người đợi con một lát, anh đi theo tôi" Dương Hiểu Huệ nhìn mọi người quay qua Phó An nói một câu xoay người rời khỏi phòng khách, tiến thẳng ra cửa.
'Hai bác cũng chỉ có một mình Hiểu Huệ nếu hai người họ đồng ý cuộc hôn nhân này Dương Hiểu Huệ phận là con thì không thể nào không đồng ý, Hiểu Huệ không nghĩ đến mặt mũi của mình thì cũng phải nghĩ đến thể diện ba mẹ Dương và người kế thừa sự nghiệp sau này cũng sẽ đồng ý' Phó An chắc chắn ba mẹ Dương sẽ đồng ý với yêu cầu của mình nên nhìn Vũ Khanh với vẻ mặt đắc ý khiêu khích lẩm bẩm chỉ đủ hai người nghe "Cô chỉ là một đứa con gái thì làm sao đấu lại tôi, tôi có thể cho Hiểu Huệ một gia đình và những đứa con, thứ cô ấy muốn tôi cũng có thể cho, còn cô cho Hiểu Huệ được cái gì ngoài những đồng lương ít ỏi của cô đến đứa con để kế thừa sự nghiệp cho Hiểu Huệ cô còn không thể thì lấy tư cách gì tranh Hiểu Huệ với tôi, cô sớm nên bỏ cuộc đi nếu không tôi khiến cô mất tất cả".
"Anh không cần quá lo chuyện của hai chúng tôi tự tôi có cách sắp xếp, tôi cũng sẽ chờ đến ngày anh khiến tôi mất tất cả, còn hiện tại anh nên lo cho anh đi sẽ tốt hơn biết đâu vào một ngày nào đó người mất tất cả lại là anh cũng nên" Trương Vũ Khanh cười châm biếm đáp.
"Cô nói thế có ý gì ?" nghe lời lẽ đó của Trương Vũ Khanh, Phó An dấy lên sự bất an trong lòng cố tỏa vẻ bình tĩnh hỏi.
"Có ý gì hay không trong lòng anh sẽ rõ, anh nhớ cẩn thận đừng để tôi nắm được cán nếu không anh sẽ không thoát khỏi tay tôi". Trương Vũ Khanh nói tới câu này vẻ mặt lạnh lùng.
"Cô..." Phó An mở miệng định phản bác thì nghe Hiểu Huệ nhắc đến mình, nhìn qua Vũ Khanh ánh mắt như giết người xoay người đuổi theo sau Hiểu Huệ.
Mọi người ai nấy đều ngơ ngác không hiểu, Hiểu Huệ đang bày trò gì đặc biệt là Diệp Hạ.
Diệp Hạ quay sang Vũ Khanh hỏi nhỏ "Vũ Khanh, Hiểu Huệ nhà em hôm nay sao lạ và thần bí quá, lão bà nhà em và tình địch của em định nói chuyện gì sao không ở đây nói cho mọi người cùng biết mà hai người họ phải nói chuyện riêng mới được, sợ mọi người biết à !".
"Em cũng không rõ nữa Hiểu Huệ không nói gì với em, với lại Hiểu Huệ không nói em cũng sẽ không hỏi" Trương Vũ Khanh vẻ mặt ngơ ngác trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!