"Ba yên tâm người con chọn sẽ không làm hai người thất vọng, ba mẹ còn không tin vào khả năng nhìn người của con à".
"Khả năng nhìn người của con thì không gì bàn cải, nhưng đây là hạnh phúc cả đời của con, đời người chỉ có một lần phải chọn kỷ càng không qua loa được".
"Chị ấy không phải món hàng hay món đồ mà đem ra lựa chọn".
"Sinh con ra dày công cực khổ nuôi con khôn lớn, giờ lớn rồi ngón tay hướng ra chứ đâu hướng vào, đúng là nữ sinh ngoại tộc mà" ba mẹ Dương thở dài than ôi.
"Ba mẹ đừng nói thế chứ, con có ra sao đi nữa thì vẫn là con gái ba mẹ, hai người vẫn là ba mẹ tốt nhất trên thế gian này của con, con yêu ba mẹ" Dương Hiểu Hiểu thấy biểu cảm ba mẹ như vậy bật cười.
"Cô bớt nịnh nọt hai người già này dùm đi, bây giờ thì nói như vậy đợi khoảng thời gian nữa, tới đó rồi không biết cô còn nhớ tới hai người già này không cho coi" mẹ Dương chỉ tay lên trán Dương Hiểu Huệ, ba Dương tiếp lời.
"Con cũng khoan mừng vội nếu như con bé kia không qua nổi sát hạch của ta và mẹ con thì hai đứa đừng hòng ở bên nhau, tới lúc đó ba mẹ sẽ gả con cho một người ba mẹ chọn, con thấy sao".
"Thời đại nào rồi ba còn ở đó mà sát với hạch, con không đồng ý".
"Hai ba con ông được rồi, đừng tranh cải nhau chuyện đó nữa" mẹ Dương xen ngang cuộc đối thoại của Hiểu Huệ cùng ba Dương rồi tiếp lời "Con bé làm nghề gì ?".
"Cảnh sát".
Ba mẹ Dương sững sờ khi nghe Hiểu Huệ nói đồng thanh đáp "Cái gì, cảnh sát".
"Uhm, chị ấy là cảnh sát" Dương Hiểu Huệ gật đầu khẳng định lại một lần nữa.
"Nhiều nghành nghề có tính an toàn cao con lại không chọn, đi chọn yêu cảnh sát con biết cảnh sát nguy hiểm có thể hi sinh bất cứ lúc nào không" mẹ Dương lo lắng khi nghe hai từ cảnh sát.
"Nếu như ai cũng nghĩ như mẹ thì ai làm cảnh sát cũng điều không thể yêu và không được yêu sao, cảnh sát cũng là con người mà mẹ họ cũng cần được yêu thương như bao người, họ chọn làm cảnh sát là đã hi sinh rất lớn rồi chẳng lẽ tới quyền được yêu họ cũng không thể sao" Hiểu Huệ không vui khi nghe mẹ Dương nói thế.
"Mẹ đâu nói cảnh sát là không tốt nhưng mà..." mẹ Dương ngập ngừng.
"Con hiểu mẹ muốn nói gì, nhưng con không thể khống chế bản thân con ngừng yêu chị ấy được, ban đầu con không nghĩ sẽ yêu chị ấy nhưng trãi qua một khoảng thời gian tiếp xúc trò chuyện con dần dần nãy sinh tình cảm với chị ấy lúc nào không hay, chị ấy không giống như những người con từng quen, rất ngay thẳng dám nghĩ dám làm, còn yêu thương con thì vô điều kiện, con ở cạnh chị ấy rất vui vẻ và hạnh phúc, chị ấy luôn mang lại cho con cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có".
"Con xem con đi, khi nhắc đến con bé đó thì vui ra mặt, còn mà nói đến ai khác thì đóng băng cả ngàn dặm, chẳng hạn như Phó An vậy mỗi lần thấy nó con điều chưng ra bộ mặt ghét bỏ không thèm dòm, thằng bé có làm gì con đâu mà con ghét nó đến thế".
"Đang yên đang lành khi không mẹ nhắc đến anh ta làm gì thiệt là mất hứng" Hiểu Huệ nghe mẹ Dương nhắc đến Phó An không vui nói.
"Ơ, cái con bé này, thằng bé nó có thù truyền kiếp với con hả ? mỗi khi nhắc đến thì con có thái độ này là sao".
"Con và anh ta không có thù oán gì cả, chỉ tại con không thích thôi, nhìn anh ta cứ giả tạo sao ấy".
"Sao lại không thích, mẹ và ba con rất thích thằng bé là khác, nếu được mẹ hi vọng thằng bé làm con rể. Con nhìn lại thằng bé xem, gương mặt sáng sủa, tướng tá lịch lãm, ăn mặc lịch sự nói chuyện có duyên làm cho người ta sinh ra hảo cảm, gia cảnh thì lại tốt, không chê vào đâu được, đặc biệt nó rất thương con người như nó vậy khó tìm lắm mẹ không hiểu sao con không chịu, lại đi thương con bé cảnh sát kia".
"Mẹ đừng nhìn anh ta vẻ bề ngoài mà vội khen, khi mẹ biết sự thật về anh ta tới đó xem mẹ còn khen và mong anh ta là rễ không thì biết".
"Không lẽ thằng bé làm gì để con nắm được thóp rồi sau".
"Sau này mẹ sẽ rõ, con nhắc nhở ba mẹ ít tiếp xúc qua lại với anh ta sẽ tốt hơn, anh ta không như vẻ bề ngoài ba mẹ nghĩ đâu" Hiểu Huệ ra vẻ nghiêm trọng.
"Con nói sao chứ, thằng bé nhìn ngoan ngoãn lễ phép dễ thương đến thế không lẽ nó làm gì ba mẹ được sao, hay con có thành kiến với nó rồi sinh ra đa nghi".
Dương Hiểu Huệ chỉ biết đỡ chán, lắc đầu không biết phải nói gì thêm nữa, nói nãy giờ khô cả nước bọt mẹ lại không tin, chỉ tin ba lời nói vớ va vớ vẩn của anh ta mà bát bỏ lời nói của mình, còn nói đỡ cho anh ta nữa chứ.
"Hôm nào con đưa con bé về đây cho mẹ và ba con xem mặt coi như thế nào, à sẵn tiện rủ luôn con bé Diệp Hạ nữa lâu rồi con bé không ghé đây chơi, mẹ cũng thấy nhớ con bé rồi" mẹ Dương thấy thái độ của Hiểu Huệ như thế, biết không thể tiếp tục nói đề tài này nữa bắt sang chuyện khác.
"Vâng, lát con gọi chị ấy hỏi xem ngày nào chị ấy rảnh, chứ dạo này chị ấy bận lắm".
"Công việc ai không bận nhưng chí ít cũng dành chút thời gian cho gia đình, không lẽ con bé bận đến nỗi không có dư thời gian để thở".
Dương Hiểu Huệ gật đầu thay câu trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!