Dương Hiểu Huệ ngủ một giấc dậy cảm thấy trong người khỏe hẳn ra, xem qua đồng hồ cũng đã hơn 7h tối, lấy điện thoại gọi cho Trương Vũ Khanh nhưng chỉ đổ chuông không ai bắt máy "Cái tên ngốc này làm gì mà không bắt máy, hay còn để bụng chuyện hôm bữa".
Trầm tư một hồi Dương Hiểu Huệ quyết định sửa soạn đi tìm Trương Vũ Khanh cô đến tủ quần áo mở ra cánh cửa, hàng loạt đồ hàng hiệu treo đầy cả tủ, cô xem qua và chọn cho mình bộ đầm ôm body màu đỏ, cùng một đôi guốc, loay hoay cả buổi cũng xong mọi thứ Dương Hiểu Huệ xuống nhà chào qua ba mẹ Dương nói chuyện đôi ba câu xoay người tiến thẳng ra cửa, cũng đúng lúc Phó An từ ngoài tiến vào.
♤ body ♤
Phó An thấy Dương Hiểu Huệ từ trong nhà đi ra lại còn ăn mặc đẹp vội vàng tiến nhanh tới nở nụ cười chào hỏi "Hiểu Huệ, em định đi đâu à ? anh đưa em đi".
Dương Hiểu Huệ không khách khí trả lời "Không cần, tôi tự đi được" bước tiếp ra cửa.
Như sực nhớ ra chuyện gì Dương Hiểu Huệ quay người nói "Đây không phải nhà anh, cũng không phải chợ mà anh có thể tùy tiện ra vào, tôi không muốn lần tiếp theo lại thấy anh trong nhà" bỏ lại một câu xoay người rời khỏi.
Phó An vẻ mặt giận dữ, tay tạo thành nắm đấm 'Cô cứ chờ xem, rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô phải quỳ cầu xin tôi' thấy Dương Hiểu Huệ đã lái xe ra đến cổng Phó An vội gật đầu chào qua loa ba mẹ Dương rồi đuổi theo Dương Hiểu Huệ.
Dương Hiểu Huệ mặc kệ Phó An đuổi theo sau, khởi động xe rời khỏi, lát sau tăng tốc cho xe chạy nhanh Dương Hiểu Huệ nhìn qua kính chiếu hậu không thấy bóng dáng xe Phó An đâu nhếch môi cười, cùng lúc đó xe cảnh sát chạy trên đường hú còi điếc cả tai, theo chiều ngược lại lướt qua xe Dương Hiểu Huệ.
Trương Vũ Khanh lo tập trung suy nghĩ về vụ án không để ý xe Dương Hiểu Huệ vừa lướt qua.
Hai xe lướt qua nhau Dương Hiểu Huệ trong thấy Trương Vũ Khanh vội quay xe chạy đuổi theo xe cảnh sát, cùng lúc này Phó An cũng vừa đuổi kịp xe Dương Hiểu Huệ.
Phó An nụ cười chợt tắt, khi thấy Dương Hiểu Huệ bám theo xe cảnh sát, đang hỏi tại sao thì xe cũng đã tới trước sở cảnh sát Phó An cho xe đậu bên ngoài quan sát.
Trương Vũ Khanh vừa xuống xe chưa kịp vào sở thì nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, quay người lại thì gặp Dương Hiểu Huệ đang ở trước mặt không khỏi vui mừng nhưng không thể hiện lên mặt.
Trương Vũ Khanh thấy mọi người ai nấy cũng điều nhìn mình và Dương Hiểu Huệ vội tầng hắng một cái "Mọi người vào trước chuẩn bị đi, lát tôi vào sau".
Khi mọi người đã vào hết bây giờ chỉ còn lại hai người bốn mắt nhìn nhau Trương Vũ Khanh vẫn im lặng không nói gì, Dương Hiểu Huệ đợi một hồi vẫn thấy Trương Vũ Khanh đứng im tại chỗ, tiến lên nắm tay Trương Vũ Khanh đung đưa bộ dạng đáng thương "Chị còn giận em chuyện hôm bữa sao, em gọi sao chị không nghe máy".
Trương Vũ Khanh nhìn bộ dạng Dương Hiểu Huệ như thế rất đáng yêu lại còn ăn mặc đẹp và gợi cảm nữa, làm Trương Vũ Khanh rạo rực trong người nhớ đến chuyện vừa xảy ra hôm bữa, muốn ăn ngay Dương Hiểu Huệ nghĩ là làm Trương Vũ Khanh kéo Dương Hiểu Huệ ôm hôn.
Dương Hiểu Huệ kinh ngạc khi Trương Vũ Khanh hôn cô trước sở cảnh sát có nhiều người ra vào, lát sau cô mặc kệ hai người đang ở đâu, hai tay câu cổ Trương Vũ Khanh nhiệt tình đáp lại nụ hôn sau bao ngày nhớ nhung. Phó An như không tin vào mắt mình mở to mắt hết cỡ nhìn chầm chầm vào hai người hôn nhau cách đó không xa.
Phó An tay đập đập vào vô lăng xe tự giễu cười 'Không ngờ người mình thầm thương ngưỡng mộ bấy lâu nay lại đi thương một người phụ nữ, đúng là trớ trêu thật mà, không mình không thể thua một cách dễ dàng như vậy được phải dành Hiểu Huệ từ tay ả đàn bà đó bằng mọi giá' Phó An mặt âm trầm lấy điện thoại chụp hình hai người, nhìn qua một chút, lát sau khỏi động xe rời khỏi.
Hai người hôn nhau tới khi không thở nổi mới buông nhau ra nhìn nhau mỉm cười Vũ Khanh hỏi "Em tới đây tìm chị sau ?".
"Uhm".
"Không phải là nhớ rồi chạy đến đây tìm đấy chứ ?".
"Nhớ chị thì đã sao không được đến tìm chị à, mà giờ này chị rảnh không cùng em đi ăn tối nha ?".
"Um..., chị đang bận điều tra một vụ án, chắc không được quá" Trương Vũ Khanh như có điều suy nghĩ.
"Vậy em về, không cản trở chị làm việc" Dương Hiểu Huệ giận lẩy, bỏ lại một câu xoay người quay đi Trương Vũ Khanh vội chụp tay Dương Hiểu Huệ giữa người ở lại.
Trời thì đã tối thêm việc Dương Hiểu Huệ lại ăn mặc như thế này không yên lòng để Hiểu Huệ đi một mình nên đã đồng ý.
Trương Vũ Khanh gọi điện báo một tiếng với anh em nói chuyện qua hai ba câu thì cúp máy, tiến đến nắm tay Hiểu Huệ ra xe. Hai người ăn uống, vui chơi, dạo phố tới tận khuya mới về, vì khuya quá Vũ Khanh không về ký túc xá mà qua nghỉ ngơi tại biệt thự riêng của Dương Hiểu Huệ.
Khi vừa vào cửa hai người lao vào hôn nhau say đắm, từ phòng khách vào đến phòng tắm, rồi lên tới trên giường Trương Vũ Khanh hôn không bỏ xót chỗ nào trên người Dương Hiểu Huệ.
Vũ Khanh áp lên người Hiểu Huệ cánh môi mỏng di chuyển đến tai Hiểu Huệ mà thổi nhiệt khí, khiến cơ thể Hiểu Huệ run nhẹ. Bàn tay Vũ Khanh cũng di chuyển đến trước ngực Hiểu Huệ mà xoa bóp nó đến biếng dạng.
"Em thật mê người" Vũ Khanh cắn nhẹ vào tai Hiểu Huệ một cái đồng thời lực đạo ở bàn tay cũng tăng mạnh lên khiến Hiểu Huệ chịu không nổi sự trêu chọc của Vũ Khanh mà rên lên thành tiếng "Ahh... ưmmm".
"Ưmm... ưm... ah...".
Hiểu Huệ bị Vũ Khanh trêu đùa vùng nhạy cảm của mình khiến Hiểu Huệ càng lúc càng rên rỉ. Vũ Khanh không trêu chọc Hiểu Huệ nữa mà nhẹ nhàng cho ngón tay vào miệng huyệt của nàng "Ưmm... ah..." Hiểu Huệ đón nhận ngón tay Trương Vũ Khanh mà rên lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!