"Là cô tự chuốc lấy, đừng trách tôi" Phó An lên đạn, không quên nở nụ cười tự mãn nhắm ngay tim Trương Vũ Khanh bóp cò.
"Đoàng đoàng".
Một tiếng súng vang lên, chỉ thấy ba người ôm đầu tản nhau ra tìm chỗ núp hai tên cốm nổ súng liên tục về phía trước, lúc này tiếng súng phát ra ngày càng nhiều cảnh sát cũng đã tới kịp thời Hân Hân, Tiểu Đông vừa nổ súng vừa từ từ tiến tới chỗ Trương Vũ Khanh đang nằm. Đại Vỹ, Quang Đức cùng các cảnh sát viên khác phía sau nổ súng liên tục về phía trước nhằm không cho đối phương có cơ hội nổ súng, ba người thì sao đấu lại nhiều người cuối cùng hai tên cốm bị bắn chết tại chỗ, còn Phó An nhân cơ hội cảnh sát cùng hai tên cốm đấu súng đã len lén bỏ trốn thành công.
Sau đó Trương Vũ Khanh cũng được đồng đội đưa đến bệnh viện cấp cứu, ngoài trừ cánh tay ra thì những thương tích khác không có gì nghiêm trọng.
Ở sở không ai biết Dương Hiểu Huệ và Trương Vũ Khanh yêu nhau nên không ai thông báo, vì mỗi lần Trương Vũ Khanh làm nhiệm vụ điện thoại điều tắt không mở, khi nhiệm vụ xong Trương Vũ Khanh tự động gọi báo bình an, có nhiều lúc Dương Hiểu Huệ cũng muốn làm lều gọi thử xem coi được không, nhưng nghĩ lại nên thôi bỏ ý định đó.
Sáng này cũng như mọi ngày Dương Hiểu Huệ ăn một ít điểm tâm sáng, xem qua tin tức rồi mới đi làm, khi vừa uống một ngụm cafe chưa kịp nuốt xuống thì không khỏi tin vào tai mình, phát thanh viên đưa tin "Hôm qua vào khoảng v.v... tại đây xảy ra một đợt đấu súng gây cấn, đội trưởng đội trọng án Trương Vũ Khanh dẫn đội truy bắt tội phạm không may đã bị thương được đồng đội đưa vào viện cấp cứu".
Dương Hiểu Huệ nghe thế tim không khỏi đập nhanh vội vàng ra xe, tài xế chờ sẵn từ lúc nào thấy Dương Hiểu Huệ đi ra sắc mặt không được tốt vội vàng quay người mở cửa chờ sẵn sợ mình chậm một chút sẽ bị sa thải. Dương Hiểu Huệ lên xe vẻ mặt lo lắng bảo tài xế chạy nhanh đến bệnh viện.
Tài xế Dương Hiểu Huệ tuyển chọn không phải dạng thường, kỷ năng lái xe phải nói là điêu luyện tới bệnh viện chưa đầy 20 phút.
Dương Hiểu Huệ tiến tới quầy trực lễ tân của y tá hỏi số phòng và dãy phòng Trương Vũ Khanh đang nằm.
Dương Hiểu Huệ tiến thẳng đến phòng Trương Vũ Khanh mở cửa tiến vào, gặp mẹ Trương đang đút từng muỗng đồ ăn cho Trương Vũ Khanh.
Trương Vũ Khanh mở miệng chưa kịp ăn muỗng tiếp theo nghe động tĩnh ngước lên nhìn không khỏi vui mừng khi thấy Dương Hiểu Huệ ở trước mặt vội lên tiếng "Hiểu Huệ".
Trương Vũ Khanh lo vui mừng mà không để ý đến sắt mặt của Dương Hiểu Huệ lúc này thật khó coi, mẹ Trương nghe Vũ Khanh gọi thế quay qua nở nụ cười.
Dương Hiểu Huệ mỉm cười lễ phép chào hỏi "Bác gái".
"Con ngồi chơi, còn vài muỗng nữa bác đút cho Vũ Khanh ăn hết rồi hai đứa nói chuyện" mẹ Trương vừa cười vừa nói.
"Bác để cho con".
Thấy Dương Hiểu Huệ nhất quyết như vậy mẹ Trương cũng không miễn cưỡng nữa giao lại cho Dương Hiểu Huệ "Con ở đây với Vũ Khanh bác ra hỏi bác sĩ khi nào thì được xuất viện".
"Dạ, bác cứ đi, chị ấy cứ để con lo" Dương Hiểu Huệ mỉm cười đáp tiễn mẹ Trương ra cửa mới xoay người tiến đến ngồi cạnh mép giường mặt lạnh nhìn chầm chầm Trương Vũ Khanh.
Trương Vũ Khanh lạnh hết cả người khi thấy Hiểu Huệ nhìn mình như thế vội cầm tay Hiểu Huệ ra vẻ đáng thương nói "Em đừng như thế, chị sợ".
"Chị cũng biết sợ nữa hả, vậy còn em thì sao ? khi em xem được tin tức nói về chị, chị có biết cảm giác lúc đó của em thế nào không hả ??".
"Chị xin lỗi, đã để em phải lo lắng".
"Mỗi một lần chị dẫn đội, em đều lo lắng không yên cầu mong sao chị không xảy ra chuyện gì, hầu như mỗi lần như thế này chị đều xin lỗi, chị nói xin lỗi với em có tác dụng gì không" Dương Hiểu Huệ giận dữ quát.
"Chị từ chức đi, em tìm cho chị công việc khác chị cứ thế này hoài em chịu không nổi đâu".
Trương Vũ Khanh cười to đáp "Ba mẹ chị ban đầu cũng giống như em phản đối kịch liệt, thậm chí dùng đến cái chết để uy hiếp cuối cùng chị phá được vụ án đã nhiều năm không phá được người thân của người mất tìm đến tận nhà để cám ơn chị đã giúp họ tìm ra hung thủ và trả lại công đạo cho người thân họ, cũng từ lúc đó ba mẹ mới đồng ý cho chị đi tiếp con đường này mặc dù biết rất nguy hiểm sẽ có ngày kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng ba mẹ không hối hận với quyết định của mình còn động viên chị phải thật cố gắng thực hiện lí tưởng cho tốt và bảo vệ những người cần được bảo vệ, tìm ra công lí và trả lại công bằng cho những người bị hại".
"Không có chị vẫn còn những cảnh sát giỏi khác có thể thực hiện lí tưởng của chị, không phải em ít kỷ muốn nghĩ cho bản thân mình mà bảo chị từ bỏ công việc chị yêu thích, nhưng mà... chị cứ bị thương thế này hoài em quả thật không chịu đựng nổi".
"Thế em muốn chị làm sao ?" Trương Vũ Khanh mặt không biểu cảm hỏi.
"Chị từ chức đi, em dẫn chị về nhà nói với ba mẹ em, em sắp xếp cho chị một công việc ở công ty chúng ta hàng ngày cùng nhau đi làm".
"Em nói nghe đơn giản quá ha, ba mẹ em lỡ không đồng ý không phải tới đó chị trở thành một kẻ vô công rỗi nghề sao, còn làm cho ba mẹ em xem thường thêm. Chị có thể vì em làm bất cứ chuyện gì, nhưng còn chuyện từ chức chị không thể, xin lỗi" Trương Vũ Khanh mặt không vui trả lời.
"Chị không muốn từ bỏ công việc chị yêu thích em có thể hiểu, nhưng chẳng lẽ chị cứ để cho em ngày ngày phải thấp thỏm lo lắng không yên" nghe Trương Vũ Khanh nói thế Dương Hiểu Huệ muốn nổi nóng nói, lát sau tiếp lời.
"Giờ chị chọn đi một là em hai là công việc, chị phải chọn một trong hai".
"Em rất quan trọng đối với chị không thể thiếu, còn công việc chị không thể tử bỏ, cả hai điều rất quan trọng chị không thể chọn" Trương Vũ Khanh sóng mũi cay cay, mắt đỏ lên hóc mắt bắt đầu có nước cố nén không cho nước mắt chảy đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!