Chương 24: (Vô Đề)

"Số hàng lần này cậu có chắc không bị tụi cảnh sát đánh hơi được không ?".

"Các ông cứ yên tâm, tôi đảm bảo lần này sẽ thành công, không để xảy ra bất cứ sai sót gì".

"Lần trước cậu cũng nói y như lần này, cuối cùng cũng bị tụi cảnh sát đánh hơi được, lần đó làm tôi thiệt hại nặng xém chút nữa phá sản".

"Lão Bưu nói đúng, lần đó chúng tôi thiệt hại không nhỏ hi vọng lần này sẽ không như lần trước".

"Yên tâm lần này sẽ không lập lại như lần trước".

"Chúng tôi tin cậu lần này, hi vọng cậu không làm bọn tôi thất vọng".

"Vâng, tôi biết rồi".

Hai mươi phút sau phía tây ngoại thành, một người đàn ông cao to đi trước cùng hai người đàn ông còn lại đi phía sau tiến vào bên trong một nhà kho cũ kỷ bỏ hoang, bên trong có năm sáu người chờ sẵn khi người đàn ông này tiến vào sáu người đồng loạt cuối người đồng thanh lên tiếng "Ông chủ".

"Ừm" hắn ta trả lời nhẹ rồi tiến thẳng đến ghế lên tiếng "Bảo các anh em chuẩn bị cho kỷ vào, tối nay chúng ta có cuộc làm ăn lớn".

"Ông chủ, có phải vụ lần trước ông từng đề cặp đến không ?" một trong sáu người cung kính hỏi.

"Đúng vậy".

"Chuyến làm ăn lần này nếu diễn ra thuận lợi và suông sẻ, tao dẫn tụi bây đi hưởng thụ một bữa" hắn cầm điếu xì gà cho đàn em chăm lửa nói.

"Như vậy quá tốt rồi cám ơn ông chủ".

"Tụi bây khoan hãy mừng vội, khi nào số hàng này trót loạt giao thành công về đối tác tới đó mừng cũng không muộn, còn bây giờ chúng ta tính đường đi nước bước làm sao để qua mặt tụi cảnh sát không để bọn chúng phát hiện, lần này mà thất bại chết cả đám".

Cả nhóm quây quanh thảo luận tìm đường để vận chuyển hàng.

Những ngày tiếp theo sau đó Diệp Hạ thường xuyên đến thăm cô gái, an ủi động viên và khích lệ tinh thần hiện tại trong cô ấy có sức sống hơn trước hoạt bát vui vẻ cũng không còn nghĩ uẩn nữa, đúng như câu thường nói có bỏ ra công sức thì sẽ thu về quả ngọt cuối cùng cô ấy cũng chịu mở lòng và kể hết toàn bộ sự việc từng xảy ra, cảnh sát cũng đã tìm và bắt được chủ quán bar đang lẫn trốn ở một thành phố khác về quy án trả lại công bằng cho nhiều cô gái bị hắn hại.

Buổi sáng bầu không khí vô cùng trong lành, mọi người đổ xô nhau ra đường đến nơi làm việc. Trên bầu trời thoáng chút nhuộm một màu hồng phấn bắt mắt. Hôm nay là ngày Lệ Thu cô xuất viện, cô dậy từ sớm để thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi loây hoây một hồi mọi thứ cũng đã thu dọn xong vì cô chẳng có bao nhiêu đồ để dọn, cô chào qua mọi người rồi xách vali rời khỏi. Lệ Thu đi trên đường thẩn thờ nhìn những dòng xe nuối đuôi nhau xuôi về một hướng với đủ loại âm thanh, tiếng kèn inh ỏi, tiếng máy nổ ầm ầm. 'Haiz, giờ mình nên đi đâu về đâu đây, căn nhà ở quê hiện tại mình không thể về, còn ở đây thì không ai thân thích' vừa đi vừa nghĩ bất chợt một chiếc xe ôtô đời mới hiệu Rolls

-Royce Boattail màu xanh dương chạy thục lùi về phía sau dừng ngay chỗ Lệ Thu đang đứng.

Nói đến Diệp Hạ cô đang trên đường đến công ty xe chạy phớt ngang qua một người cô cảm thấy quen quen nên cho xe lùi lại đến chỗ cô gái kia, hạ thấp cửa kính xuống nhìn qua cô gái không khỏi ngạc nhiên vội mở cửa xuống xe.

Lệ Thu cũng ngạc nhiên không kém khi gặp Diệp Hạ ở đây lẩm bẩm "Đúng là oan gia đi đâu cũng gặp".

Diệp Hạ gặp Lệ Thu thì vui mừng cô biết hôm nay ngày Lệ Thu xuất viện cô có ngõ ý qua để được đến đón nhưng Lệ Thu nhất quyết từ chối với lí do không thân không thích, vì thế Diệp Hạ đành ngậm bù hòn đến công ty nhưng không ngờ lại gặp được Lệ Thu trên đường thế này, Diệp Hạ tươi cười hỏi "Cô định đi đâu, tôi đưa cô đi ?".

"Cám ơn Diệp tổng, không cần đâu tôi tự đi được" Lệ Thu để lại một câu kéo vali rời đi.

Diệp Hạ không vì người ta từ chối mà nản bỏ đi, vẫn lẻo đẻo theo sau Lệ Thu đi tới đâu cô theo tới đó, lát sau Lệ Thu bực hết cả mình khi Diệp Hạ cứ theo sau mình mãi xoay người quát "Cô cứ như âm hồn bất tán bám tôi hoài vậy".

"Ai nói tôi bám theo cô làn đường này là đường của chung, đâu ai quy định không được đi chung một làn đường còn nữa cuộc đời cô sau này cũng đừng mong thoát khỏi tôi, tôi sẽ đeo bám cô đến khi nào tôi không còn nữa thì thôi" Diệp Hạ vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Cô... cô đúng là vô lại, tôi không muốn nói chuyện và thấy cô, cô tránh tôi càng xa càng tốt " Lệ Thu mặt lạnh đáp, đẩy Diệp Hạ qua một bên kéo vali rời khỏi.

"Cô không biết rồi, tánh tôi hơi khác cô càng tỏa ra không thích tôi càng thích thú và làm ngược lại và chinh phục cho bằng được" Diệp Hạ mang đôi guốc cao bị Lệ Thu đẩy lảo đảo xíu té, đứng vững lại nói vọng theo.

Lệ Thu vẫn im lặng bước đi, mặc Diệp Hạ lẩm bẩm phía sau 'Để xem cô ta theo mình được bao lâu mặc kệ cô ta vậy, trước tiên phải giải quyết cái bụng đói cái đã rồi sao đó tìm phòng trọ thuê không tối nay qua đêm ngoài đường là cái chắc'.

Diệp Hạ thấy Lệ Thu bơ mình không nói tiếng nào vẫn bước đi đều đều, cô cũng không nản vẫn theo sau bất ngờ chuông điện thoại đổ Diệp Hạ vội lấy điện thoại ra xem hai giây sau bắt máy "Alo, tôi nghe".

"Được, tôi sẽ tới ngay" Diệp Hạ tắt máy liền bấm gọi một dãy số khác.

"Anh cử một người đến ngay đường X gặp tôi ngay" Diệp Hạ nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng theo thân ảnh phía trước ngày một xa dần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!