Chương 23: (Vô Đề)

Trương Vũ Khanh hỏi một câu Dương Hiểu Huệ muốn hỏi lâu lắm mà chưa hỏi, tiến lên nắm tay Trương Vũ Khanh đan xen vào nhau mỉm cười.

"Chị cũng không biết tại sao nhưng khi gặp cô ấy, chị có một cảm giác gì đó rất đặc biệt từ trước tới giờ chưa có muốn ở cạnh yêu thương và chăm sóc cô ấy, khi ở bên người khác chị không có cảm giác này" Diệp Hạ vuốt ve mặt cô gái trả lời.

"Chết cậu rồi, cậu làm không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú đau khổ vì cậu, giờ nợ tới đòi rồi đấy chuẩn bị lo trả đi cưng" Dương Hiểu Huệ vui vẻ khi thấy người gặp nạn.

"Cậu cũng đâu thua gì mình đi tới đâu là gieo rắc ông bướm tới đó, mà bày đặc nói mình, mèo chê mèo dài đuôi à !" Diệp Hạ không thua đáp trả.

Trương Vũ Khanh đứng giữ hai mỹ nữ xinh đẹp thì bất lực, vừa mới mở miệng chưa kịp lên tiếng thì đã bị nạt ngang đành câm miệng lui ra một bên xem hai người họ trổ tài văn chương, bình thường Dương Hiểu Huệ điềm đạm mặt lạnh ít nói, ai ai gặp cũng ngán đó là khi trước mặt người khác, nhưng khi ở chung cùng người yêu và bạn thân thì lại khác sẽ có chút tinh nghịch nhìn rất đáng yêu chẳng hạn như bây giờ.

Ba người ở đó một lát thì cũng rời khỏi Diệp Hạ trở về công ty trước vì có chút chuyện, còn Trương Vũ Khanh và Dương Hiểu Huệ vì đã một tuần không gặp nên Trương Vũ Khanh tan sở sớm để được hẹn hò, hai người ăn uống dạo chơi cho tới tận khuya mới trở về Dương Hiểu Huệ không đưa Trương Vũ Khanh về ký túc xá mà đưa thẳng qua biệt thự riêng của mình. Biệt thư riêng của Dương Hiểu Huệ cách hai mươi phút chạy xe, khi xe vừa vào sân Trương Vũ Khanh xuống xe không khỏi há to miệng kinh ngạc căn biệt thự trước mắt này không thua kém gì căn biệt thự trước kia của Dương Hiểu Huệ, Trương Vũ Khanh cứ mãi trầm trồ đến nổi Dương Hiểu Huệ gọi tiếng thứ ba mới nghe, Trương Vũ Khanh hồi thần lại thấy Dương Hiểu Huệ vào gần đến cửa vội đuổi theo.

Dương Hiểu Huệ vừa đi vừa nói "Căn biệt thự này em ít khi về đây lắm trừ những lần xả giao tiếp khách về trễ sẽ qua đây ngủ tạm, đây là lần đầu tiên em dẫn chị về đây ngoài trừ ba mẹ, Diệp Hạ, thì không còn ai lui tới nữa".

Trương Vũ Khanh không khỏi nghĩ 'Lúc Hiểu Huệ vừa mở cửa, trong không khí không hề có mùi ẩm móc hay bụi, còn có một hương thơm rất dễ chịu'.

Dương Hiểu Huệ đón được Trương Vũ Khanh đang nghĩ gì lên tiếng giải thích "Chị không cần nghĩ nữa, mặc dù em ít khi ở đây nhưng định kỳ ba ngày sẽ có người đến quét dọn một lần".

"Sao em biết chị đang nghĩ gì ?" Trương Vũ Khanh mặt ngố ra hỏi ngược lại.

"Sao không, chị nghĩ gì đều viết lên mặt hết kìa" Dương Hiểu Huệ mỉm cười tiến tới ngồi lên đùi, hai tay câu cổ Trương Vũ Khanh.

Trương Vũ Khanh bất ngờ khi Dương Hiểu Huệ chủ động như vậy, thích thú vội ôm eo Dương Hiểu Huệ định hôn nhưng Dương Hiểu Huệ vội né qua rồi nói "Chị đi tắm cho thoải mái đi, lát em có chuyện này nói với chị" Dương Hiểu Huệ vừa nói vừa vuốt ve mặt Trương Vũ Khanh.

"Chị... chị không có đồ" Dưới sự vuốt ve của Dương Hiểu Huệ thân thể Trương Vũ Khanh đột nhiên run lên, tốc độ tim đập tăng nhanh lấp bắp trả lời.

"Không cần lo, em chuẩn bị sẵn cho chị hết rồi" Dương Hiểu Huệ hài lòng mỉm cười rời khỏi người Trương Vũ Khanh "Phòng tắm bên kia chị vào tắm đi, em đi lấy đồ cho chị".

Trương Vũ Khanh lấy lại bình tĩnh, thở ra tiến thẳng vào phòng tắm, lát sau Dương Hiểu Huệ đem đồ xuống đặc trước cửa phòng "Đồ em để sẵn trước cửa chị ra lấy nha, chị tắm rồi ở đây đợi em chút lát em xuống".

15 phút sau Trương Vũ Khanh tắm xong, ra sofa ngồi trong lúc chờ không biết làm gì vận động cơ thể một chút đã hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy Hiểu Huệ đi xuống Trương Vũ Khanh mở tivi lên xem, chưa xem được bao lâu thì Hiểu Huệ từ trên lầu đi xuống trong tay cầm theo chai rượu vang đỏ mỉm cười tiến đến ngồi cạnh Trương Vũ Khanh.

Trương Vũ Khanh thắc mắc lên tiếng hỏi "Em đem rượu xuống đây làm gì ?".

"Dĩ nhiên là uống rồi, không lẽ đem xuống để nhìn" Dương Hiểu Huệ vừa trả lời vừa rót rượu vào ly, cầm lên đưa cho Trương Vũ Khanh.

Trương Vũ Khanh tiếp nhận ly rượu "Chị không được phép uống rượu".

"Tại sao ?" Dương Hiểu Huệ uống qua một ngụm vẻ mặt thắc mắc hỏi.

"Ở sở có quy định bất cứ lúc nào cũng có nhiệm vụ đột xuất, phải luôn giữ cho tinh thần tĩnh táo không được say sỉn như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn trong khi làm nhiệm vụ".

"Chị lo xa quá, giờ cũng đã khuya thế này không có chuyện gì xảy ra đâu, chị yên tâm cứ uống đi".

Trương Vũ Khanh do dự một hồi, quyết định một hơi uống sạch, vì Trương Vũ Khanh là cảnh sát ít khi uống rượu ngoài trừ những trường hợp đặc biệt uống nhanh quá nên đã bị sặc.

Dương Hiểu Huệ vuốt vuốt lưng cho Trương Vũ Khanh cười không thôi, Trương Vũ Khanh thẹn quá hỏi "Chưa từng thấy người ta sặc rượu sao cười dữ vậy".

"Chưa từng, lần đầu tiên em mới được thấy, không ai như chị cả rượu không phải nước lọc mà một hơi uống sạch như thế được, ta phải nhấm nháp thưởng thức từ từ mới cảm nhận được mùi vị của rượu, còn uống như chị chỉ để giải khác thôi" Dương Hiểu Huệ vừa nói vừa diễn tả cho Trương Vũ Khanh hiểu.

"Được rồi, chúng ta không bàn vấn đề này nữa em có chuyện cần nói với chị là chuyện gì vậy ?".

Dương Hiểu Huệ thần tình nghiêm túc "Hôm bữa chúng ta chạm chán một người đàn ông, chị còn hỏi em người đó là ai, chị nhớ không ?".

Trương Vũ Khanh ngẫm nghĩ một hồi gật đầu biểu thị đã nhớ.

"Người đó là con trai bác Phó năm xưa sát vách nhà em" Dương Hiểu Huệ xem qua sắc mặt Trương Vũ Khanh không có thay đổi gì thì tiếp lời.

"Hồi nhỏ em cùng anh ta chơi thân với nhau v.v... em thấy ba mẹ em rất thích anh ta, chỉ sợ một ngày nào đó anh ta đến xin cưới ba mẹ em sẽ đồng ý, tới lúc đó chúng ta sẽ...".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!