Chương 22: (Vô Đề)

Vào một buổi chiều tà, ở phía tây ngoại thành trong một khu rừng rậm, sâu vào phía bên trong có một ngôi nhà kho cũ kỷ đã bỏ hoang lâu năm, rong rêu và các dây leo bám đầy vào các vách tường chỉ còn thấy mỗi cánh cửa, khi tiến vào bên trong không như vẻ bề ngoài trong thấy, bên trong sạch sẽ thoáng mát chứa đầy các thùng gỗ nhỏ đây là nơi cất giấu số lượng lớn ma túy chờ để tiêu thụ.

Bên trong nhà kho gồm có bốn người, một người đứng trước ba người đứng sau, một trong ba người cung kính nói "Ông chủ số hàng lần trước chúng ta đem bán cho bọn Hùng Báo đã bị tụi cảnh sát thu được, về phía ta thiệt hại không nhỏ".

"Vì chuyện lần đó tao bị đám lão già kia chửi cho một trận, tao đã dặn dò tụi bây làm sao phải cẩn thận coi chừng tụi cảnh sát tụi bây hứa chắc như đinh đóng cột sẽ không để cảnh sát bắt được nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát tóm, lần đó thiệt hại không nhỏ tao phải tốn khối nước bọt mới làm đám lão già kia căm miệng, mới chịu để yên bằng không tụi bây cũng không còn mạng đứng đây để nói" người đàn ông phía trước xoay người lại giận dữ quát.

"Cám ơn ông chủ, tuyệt đối sẽ không có lần sau".

"Tốt nhất là không có lần sau, tao chỉ cứu được tụi bây lần này nếu còn lần sau tái diễn tự lo liệu lấy" người đàn ông phía trước cầm điếu xì gà hút một hơi, phả ra một làn khói trắng nói.

"Dạ" ba người phía sau cung kính đáp.

"Tụi bây chuẩn bị đi, sắp tới chúng ta có mối làm ăn lớn lần này nếu như suôn sẻ gỡ lại luôn vụ lần trước tới đó sẽ cho anh em hưởng thụ một bữa khoái lạc".

Ba người phía sau vui mừng nhìn nhau mỉm cười một trong ba người tiến lên trước một chút lên tiếng hỏi "Khi nào thì chúng ta mới có cuộc làm ăn này".

"Tụi bây không cần lo vấn đề này, cứ ở đây canh giữ cho cẩn thận vào đừng để cho người khác phát hiện, đặc biệt là tụi cảnh sát chúng như chó vậy đánh hơi rất hay, còn chuyện tụi bây hỏi phải chờ bên kia thế nào mới quyết định được tới đó tao sẽ cho tụi bây biết sao, giờ tao có việc cần về xử lí, tụi bây canh giữ cho cẩn thận đừng để xảy ra sai sót gì bằng không mạng tụi bây cũng không giữ được".

"Vâng, ông chủ đi cẩn thận" ba người phía sau hơi cúi người đồng thanh đáp.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng từng tia nắng chiếu xuyên qua cành cây ngọn cỏ. Tiếng chim sơn ca ríu rít trên cành, xe chở hàng hoạt động trên đường, đèn điện tắt, các cửa hàng cửa hiệu hai bên đường mở cửa , mọi nhà đều thức giấc. Trương Vũ Khanh vẫn còn ngáy o o... trên giường, vì hôm qua có một đợt càng quét ma túy Trương Vũ Khanh về tới ký túc xá cũng đã khuya, bỗng chuông báo thức vang lên Trương Vũ Khanh thò tay ra khỏi mền quơ tìm chiếc đồng hồ báo thức, sau khi tắt chuông Trương Vũ Khanh bật ngồi dậy, che miệng ngoáp một cái, sắp xếp lại mền gối ngay ngắn vung vai, tiến thẳng vào toilet.

Hai mươi phút sau Trương Vũ Khanh bước ra trong cô rất cá tính, hôm nay Trương Vũ Khanh chọn cho mình một chiếc quần jean đen rách gối áo sơ mi trắng, hai vạt áo phía trước được bỏ vào phía trong quần, kèm theo áo khoác thân dài đen hai tay hơi kéo cao lên một chút, cùng đôi sneaker cổ cao màu đen, Trương Vũ Khanh nhìn mình qua gương chỉnh chu lại quần áo cảm thấy hài lòng xoay người rời khỏi phòng, Trương Vũ Khanh mất năm phút đi bộ đến trụ sở, vì nhà xa nên Trương Vũ Khanh chọn ở ký túc xá của sở cho tiện việc đi làm, việc cô thường xuyên về thăm cha mẹ là không thể vì vậy hàng tháng Trương Vũ Khanh nhính ra chút ít thời gian rảnh tranh thủ về nhà.

Khi Trương Vũ Khanh vừa đặc chân vào sở, thì đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt vì cảnh sát làm việc 24/24. Trương Vũ Khanh từ ngoài cửa đi vào ai nấy gặp cũng chào hỏi khi vào tới đội của mình miệng cười sắp không khép lại được, Đại Vỹ, Tiểu Đông, Quang Đức, Hân Hân bốn người đồng loạt lên tiếng "Buổi sáng tốt lành, đội trưởng" Trương Vũ Khanh vừa tiến đến bàn làm việc vừa nói "Cô cậu cũng thế".

Hân Hân tiến đến gần bàn Trương Vũ Khanh hỏi "Chị ăn sáng chưa, tụi em có mua một phần riêng cho chị nè".

"Tôi vẫn chưa ăn" Trương Vũ Khanh lấy tập hồ sơ chất đóng kế bên mở ra xem đáp.

Nghe thế Hân Hân đem qua một phần ăn sáng đã mua sẵn trước đó để lên bàn cho Trương Vũ Khanh, xoay người trở về chỗ làm việc.

Sau khi Trương Vũ Khanh ăn sáng xong, cùng đồng nghiệp đi lấy lời khai những nam thanh nữ tú kia được đưa về từ quán bar ngày hôm qua, khi hỏi qua hết một lượt thấy không có gì nghiêm trọng chỉ phạt cảnh cáo rồi thả cho họ ra về, ngoài trừ cô gái có thương tích đầy mình kia được giữ ở lại cho bác sĩ kiểm tra và theo dõi.

Trương Vũ Khanh tiến đến phòng điều trị xem qua tình hình cô gái, khi vừa bước chân vào cửa mùi thuốc sát trùng nồng nặc song hẳn lên mũi, bác sĩ, y tá đang vệ sinh vết thương và thay băng mới cho cô ấy Trương Vũ Khanh xem qua một chút lên tiếng hỏi "Tình hình cô ấy sao rồi, ổn không ?".

"Ổn thì không dám chắc, vì thể trạng cô ấy rất yếu cần phải theo dõi thêm thời gian nữa mới biết, vết thương trên người mới cũ đều có, có những chỗ xử lí không kỷ đã sinh ra lở loét, anh cũng đã xử lí hết qua cho cô ta rồi" bác sĩ vừa nói tình trạng cô gái cho Trương Vũ Khanh biết vừa lắc đầu.

"Cám ơn anh" Trương Vũ Khanh mỉm cười đáp.

"Là chức trách của anh em không cần phải cám ơn" bác sĩ sở cảnh sát ngây người vì nụ cười Trương Vũ Khanh mấy giây kịp hồi thần trả lời.

Hai người nói chuyện đôi ba câu với nhau, bỗng chuông điện thoại reo Trương Vũ Khanh móc điện thoại ở túi quần, cầm lên xem qua rồi bắt máy nghe.

"Alo, tôi nghe".

"Được, tôi trở về ngay" Trương Vũ Khanh cho điện thoại vào lại túi quần khách sáo vài câu với bác sĩ rồi ra về.

Lát sau Trương Vũ Khanh trở về đội thấy một cô gái ngồi ở một góc trong phòng làm việc, trong qua rất quen mắt Trương Vũ Khanh tiến lên phía trước nhìn qua cô gái không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi "Chị Diệp, sao chị lại đến đây".

Diệp Hạ giật mình khi nghe Trương Vũ Khanh hỏi lấy lại bình tĩnh trả lời : "Chị đến đây bảo lãnh cô gái hôm qua em đưa từ quán bar về".

"Cô gái hôm qua !! hôm qua em đưa về mấy người, nhưng sáng nay em cho họ về hết rồi, người chị nói là người nào ?" Trương Vũ Khanh ngẫm nghĩ một hồi đáp.

"Chị cũng không biết cô ấy tên gì, mấy tháng trước chị có cứu một người v.v..." Diệp Hạ kể lại quá trình lúc trước cứu cô gái đó cho Trương Vũ Khanh nghe.

Trương Vũ Khanh gật gù như đã hiểu tiếp lời "Em không biết có phải cô gái đó là người chị cần tìm không, nhưng hôm qua em cứu được một cô gái trên người cô ấy đầy rẩy vết thương lớn nhỏ do bị đánh đập thời gian dài gây nên".

"Hiện tại cô ấy đang ở đâu" Diệp Hạ vẻ mặt lo lắng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!