Chương 21: (Vô Đề)

Lát sau Trương Vũ Khanh tiến thẳng tới quầy lễ tân, lễ tân vừa thấy Trương Vũ Khanh tiến vào nở nụ cười tươi chào hỏi : "Chào cô, có cần giúp gì không ạ".

Trương Vũ Khanh mỉm cười đáp "Tôi muốn gặp Dương tổng".

"Cô có hẹn trước không ?".

"Không có, Dương tổng có nói tôi tới đây sẽ có người đưa tôi đi gặp cô ấy, tôi đâu biết cần phải hẹn trước mới được ?" Trương Vũ Khanh ngu ngơ nói.

"Xin lỗi, đây là quy định nếu muốn gặp Dương tổng thì phải hẹn trước Dương tổng là người bận rộn, ít có thời gian".

"Đã làm phiền, cám ơn cô" Trương Vũ Khanh mỉm cười đáp quay người bỏ đi vừa đi vừa móc điện thoại định gọi cho Dương Hiểu Huệ thì nghe lễ tân phía sau gọi vọng tới "Cô gì đó ơi, cô cho hỏi cô có phải tên Trương Vũ Khanh không ?".

Trương Vũ Khanh xoay người gật đầu thay câu trả lời.

"Xin lỗi cô vì chuyện nãy giờ, tôi sơ ý quá Dương tổng có dặn khi nào cô đến cứ trực tiếp lên tầng ba mươi lăm gặp" lễ tân mỉm cười xin lỗi Trương Vũ Khanh.

"Không sao, cô có thể chỉ cho tôi làm sao lên trên được không ?".

"Cô đi thẳng tới trước quẹo phải, gặp ngay thang máy cô bấm lên tầng ba mươi lăm, cô lên tới đó sẽ có người chỉ dẫn".

"Cám ơn cô" Trương Vũ Khanh trả lời xoay người đi đến thang máy.

Ba phút sau Trương Vũ Khanh lên tới tầng ba mươi lăm, cửa thang máy vừa mở Trương Vũ Khanh bước ra nhìn quanh một vòng không thấy ai, đi được vài bước thì gặp thư ký Bích Ngọc đang đi tới, Trương Vũ Khanh chào hỏi thì được biết Bích Ngọc theo lệnh Dương Hiểu Huệ dẫn Trương Vũ Khanh đến phòng làm việc.

Thư ký Bích Ngọc dẫn Trương Vũ Khanh đến trước phòng làm việc thì rời khỏi, đây là lần đầu tiên Trương Vũ Khanh đến phòng làm việc của Dương Hiểu Huệ nên có hơi hồi hộp chỉnh chu lại quần áo, hít sâu một hơi lấy tinh thần năng tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

"Mời vào".

Trương Vũ Khanh đẩy cửa tiến vào, không khỏi kinh ngạc trước căn phòng làm việc của Dương Hiểu Huệ, khép cửa lại nhẹ nhàng không gây tiếng động, quay người tiến thẳng đến bàn làm việc của Dương Hiểu Huệ.

Dương Hiểu Huệ cảm thấy lạ khi nãy nghe thấy tiếng gõ cửa, đáng lẽ phải có người vào đây chứ sao lại không thấy người đâu, thắc mắc ngước lên nhìn thì không khỏi vui mừng Trương Vũ Khanh đang ở trước mặt mỉm cười.

Dương Hiểu Huệ rời khỏi ghế, vòng qua bàn tiến đến ôm chầm lấy Trương Vũ Khanh nói "Em nhớ chị nhiều lắm".

Trương Vũ Khanh ôm lại mỉm cười trả lời "Chị cũng rất nhớ em" ôm nhau hồi lâu, lát sau nới lõng vòng tay hai người nhìn nhau đắm đuối rồi trao nhau nụ hôn, hai người hôn nhau đến khi không thở nổi mới buông nhau ra. Dương Hiểu Huệ kéo Trương Vũ Khanh đến sofa ngồi xuống hỏi "Chị đã khỏe hẳn chưa, chỗ bị thương có để lại sẹo không ?".

Trương Vũ Khanh nghe Dương Hiểu Huệ hỏi không khỏi ảo não trả lời : "Sức khỏe thì đã ổn, nhưng chỗ bị thương để lại sẹo mất rồi".

Dương Hiểu Huệ nghe thế vén một góc áo Trương Vũ Khanh lên xem không khỏi nhăn mặt sờ sờ qua vết sẹo nói "Không sao đâu chị đừng lo, em đã dự trù trước vết thương chị lành thế nào cũng sẽ để lại sẹo, nên hôm em đi công tác có mang về cho chị sản phẩm trị sẹo tốt nhất nổi tiếng đến từ thương hiệu v.v... mỗi ngày chị bôi hai lần sáng một lần và trước khi đi ngủ, em đảm bảo với chị trong vòng một tháng sẽ có hiệu quả" Dương Hiểu Huệ tiến lại bàn làm việc kéo ngăn tủ lấy ra một hộp đựng đồ nhỏ cầm đến đưa cho Trương Vũ Khanh. Trương Vũ Khanh tiếp nhận cầm trên tay xem qua, xem qua được một lúc thì bỏ qua một bên cầm tay Dương Hiểu Huệ nói "Cám ơn em đã đối tốt với chị, phần ân tình này chị không biết lấy gì báo đáp cho em".

Dương Hiểu Huệ mỉm cười trả lời "Em không cần gì cả chỉ cần chị đối tốt và yêu thương em nhiều là được đối với em như vậy là đủ rồi".

Hai người tình tứ mặn nồng một hồi, Trương Vũ Khanh hối thúc Dương Hiểu Huệ mới chịu làm tiếp công việc để còn kịp tan sở.

Phó An bị Dương Hiểu Huệ đổi đi thì tức tối vô cùng, không chỗ phát tiết liền gọi nhóm bạn ghé quán ba vui chơi, nhóm có ba người thêm Phó An là bốn, bốn người cùng chung một phòng, đèn laser chuyển đủ màu, nhạc xập xình, mỗi người trong tay ôm một cô gái cười nói vui vẻ, thanh niên trong nhóm có mái tóc xoăn thấy Phó An không vui lên tiếng hỏi "Mày rủ bọn tao đến đây chơi, nãy giờ chỉ có tụi tao quẩy còn mày mặt một đóng như đưa đám, làm sao có chuyện gì không vui nói ra tụi tao nghĩ cách giúp mày ?".

Phó An một hơi uống cạn hết ly whisky trầm ngâm một hồi trả lời : "Tao có thích một người nhưng em ấy không thích tao thì phải, cứ mỗi lần tao tìm đến gặp thì em ấy luôn từ chối không chịu gặp, tụi bây nghĩ xem tao phải làm gì bây giờ".

"Mày cũng biết người ta không thích mày, tội gì mày phải tìm cách để gặp trên thế gian này không thiếu gì con gái, không có người này vẫn còn người khác mày không cần vì một người không thích mày mà tự làm mình không vui" thanh niên kiểu tóc đầu nấm trong nhóm nói.

"Tao thích em ấy từ nhỏ tao cũng có nói lớn lên nhất định tao sẽ lấy em ấy, ngoài em ấy ra tao không thích bất kỳ ai cả" Phó An tiếp tục uống hết ly Whisky đáp.

"Nếu tao là mày, tao tìm những cô gái khác mà hưởng thụ, không dại gì đâm đầu vào một người không để mắt đến mình".

"Mày vừa có tiền, vừa có địa vị sợ gì không có gái theo cần gì một người đàn bà không coi trọng mày, mà mày... haiz, cái thằng này mày đừng có uống nữa, uống một hồi say bây giờ" thanh niên tóc xoăn thấy Phó An cứ liên tục nốc rượu vào người vội chụp ngay ly rượu nói.

"Mày không biết tao thích em ấy tới nhường nào đâu, tao không dễ dàng bỏ qua như vậy được, bằng mọi cách tao phải lấy em ấy, em ấy phải là của tao" Phó An cười to một tiếng vẻ mặt gian ác nói, thấy chai trên bàn còn rượu vội cầm lên uống lấy uống để một hơi hết sạch, ợ một cái đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!