Trời bây giờ cũng đã chuyển đêm, thời tiết mát mẻ dễ chịu xe cộ tấp nập, phố xá nhộn nhịp đèn đuốc sáng trưng Diệp Hạ lái xe nhanh tới bệnh viện, tiến thẳng đến phòng bệnh, đẩy cửa bước vào, thấy các bác sĩ đang luây huây kiểm tra sức khỏe cho cô gái, Diệp Hạ tiến đến gần quan sát lúc này bác sĩ cũng vừa khám xong, Diệp Hạ lên tiếng hỏi : "Cô ấy sao rồi bác sĩ ?".
"Tình trạng thì tạm ổn, nhưng còn sức khỏe hơi yếu cần thêm thời gian tĩnh dưỡng" bác sĩ quay sang Diệp Hạ trả lời.
"Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ".
"Là bổn phận, cô không cần cám ơn, tôi xin phép" bác sĩ trả lời Diệp Hạ xoay người rời khỏi phòng.
Diệp Hạ tiến đến bên giường nhìn qua cô gái, cô ấy vẫn còn nhắm mắt như đang ngủ 'Da dẻ cô ấy đã hồng hào, có huyết sắc tràn đầy sức sống, không còn nhợt nhạt xanh xao như hôm bữa' Diệp Hạ ngồi xuống cạnh giường tằng hắng một cái lên tiếng hỏi : "Cô thấy sao trong người rồi, nếu cô đã tĩnh tôi có một số chuyện muốn hỏi cô".
Nghe hỏi cô gái từ từ mở mắt nhìn Diệp Hạ chầm chầm, không nói tiếng nào lát sau quay sang một bên tiếp tục nhắm mắt, Diệp Hạ thấy cô ta vừa tĩnh không muốn nói chuyện cũng không tiếp tục hỏi để cô ta tĩnh dưỡng thêm ít bữa nữa hỏi cũng không sao xoay người rời khỏi phòng. Khi cánh cửa vừa khép lại cô gái quay qua nhìn cách cửa như đang nghĩ gì.
Hôm nay Dương Hiểu Huệ không về nhà ba mẹ mà về nhà riêng nghỉ ngơi. Vừa ở bệnh viện về tắm rửa sạch sẽ xuống phòng khách ngồi chưa được bao lâu thì nghe tiếng kèn xe bóp inh ỏi Dương Hiểu Huệ tự thân vận động ra mở cửa, ở biệt thự này không giống biệt thự bên kia mà có người làm, ở đây định kỳ ba ngày mới có người đến dọn dẹp một lần vì Dương Hiểu Huệ ít khi về đây, trừ những lần xả giao về khuya sợ ảnh hưởng đến ba mẹ nghỉ ngơi nên Dương Hiểu Huệ sẽ về đây nghỉ tạm, trước khi Diệp Hạ đến đã gọi điện cho Dương Hiểu Huệ, biết Dương Hiểu Huệ đang ở nhà riêng một đường thẳng lái xe đến đây. Dương Hiểu Huệ mở cổng cho xe Diệp Hạ vào, Diệp Hạ vừa vào cửa vẻ mặt khó chịu, tiến đến ghế ngồi đối diện Dương Hiểu Huệ thấy trên bàn có để sẵn ly cafe bưng lên uống một hơi hết sạch, Dương Hiểu Huệ mở to mắt nhìn hành động của Diệp Hạ lát sau lên tiếng "Ly cafe mình vừa mới pha chưa kịp thưởng thức cậu một hơi uống hết sạch, cậu nghĩ nó là nước lọc cho cậu giải khát à !".
"Chỉ có một ly cafe cậu lại keo kiệt với mình".
"Mình không phải ý đó, mình muốn tốt cho cậu thôi, cậu cứ uống như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, tính cậu cứ như vậy nói không biết bao nhiêu lần cũng không thấy cậu sửa đổi mỗi lần có chuyện gì không vừa ý là hành xử như thế, cậu lớn rồi không còn nhỏ nữa nghiêm túc chút đừng như trẻ con" Dương Hiểu Huệ mặt lạnh nói.
"Được rồi, được rồi tớ sẽ thay đổi cậu cũng đừng lãi nhãi như bà cụ non nữa, người ngoài không biết còn tưởng cậu là mẹ tớ nữa đấy, thật không biết sao Trương Vũ Khanh chịu nổi tính cậu hay" Diệp Hạ trả lời, tới câu sau nhỏ dần chỉ đủ mình nghe.
"Cậu lẩm bẩm cái gì đấy ?".
"Không, không tớ đâu nói gì chỉ là khen cậu đẹp người đẹp nết thôi" Diệp Hạ cười toe toét nói.
"Sao cậu đến chỗ mình, mà không về nhà, cậu đến thăm cô gái đó sao rồi ?" Dương Hiểu Huệ cũng không để ý lời nói nhảm của Diệp Hạ chuyển sang đề tài khác hỏi.
"Mình tới đây cũng vì chuyện cô ta đấy, nghĩ tới phát bực cô ta tĩnh lại mình hỏi cái gì cũng không chịu nói chỉ biết im lặng nhắm mắt".
"Cô ấy vừa tĩnh lại không muốn nhớ về chuyện đã xảy ra cũng là chuyện thường, cậu cho cô ấy thêm chút thời gian nữa xem sau" Dương Hiểu Huệ uống một ngụm cafe trả lời.
"Haiz, chỉ còn biết chờ đợi thôi" Diệp Hạ ngã người ra thành sofa thở dài một hơi nói.
"Khuya rồi đi ngủ thôi, mai mình còn việc ở công ty cần phải giải quyết" Dương Hiểu Huệ rời khỏi ghế xoay người hướng lên lầu.
Diệp Hạ bật ngồi dậy thấy Dương Hiểu Huệ lên gần đến phòng gọi vọng theo "Tối nay mình ngủ chung với cậu nha, lâu rồi không có cùng cậu ngủ chung".
Dương Hiểu Huệ quay người hai tay khoanh trước ngực đáp "Từ nay về sau chuyện mình và cậu ngủ chung cậu đừng nghĩ tới nữa nếu cậu muốn ngủ lại thì phòng khách bên kia, còn không muốn thì về nhà cậu ngủ mình không cản" không đợi Diệp Hạ có trả lời hay không xoay người trở về phòng.
Diệp Hạ vẻ mặt khó hiểu 'Không phải lúc trước vẫn thường ngủ chung sao cũng không thấy vấn đề gì, còn giờ thì không được thiệt quái lạ, thôi không nghĩ nữa cậu ấy vốn dĩ luôn thất thường vậy mà' lát sau xoay người trở về phòng.
Kể ra Trương Vũ Khanh nằm viện ba tháng về nhà tĩnh dưỡng một tháng sức khỏe cũng coi như đã hồi phục thẳng nhưng còn chỗ vết thương đã để lại sẹo nhìn rất xấu xí. Trương Vũ Khanh nằm trên giường vén áo lên xem không khỏi thở dài "Haiz, lại tăng thêm một vết sẹo nữa".
Đang than ngắn thở dài bỗng cửa phòng rõ vang mẹ Trương lên tiếng gọi "Vũ Khanh con dậy chưa mau ra dùng bữa nè con".
"Dạ, con ra liền" Trương Vũ Khanh nghe mẹ Trương gọi bật dậy khỏi giường tiến đến mở cửa, xuống nhà bếp đã thấy ba mẹ Trương chờ sẵn, Trương Vũ Khanh cười hì hì ngồi vào bàn vừa gấp thức ăn cho ba mẹ Trương vừa nói "Mời ba mẹ dùng cơm".
Mẹ Trương ăn qua vài miếng nhìn Trương Vũ Khanh hỏi : "Sức khỏe con bình phục thẳng chưa ? rồi khi nào con đi làm lại".
"Dạ, ngày mai con đi làm lại ở nhà ăn ngủ riết con sắp thành heo rồi, sức khỏe con cũng đã bình phục nhiều rồi mẹ xem sức khỏe như vầy đủ khỏe chưa" Trương Vũ Khanh nhắc bỗng quả tạ bình vôi hai mươi kg cười hì hì nói.
"Biết cô khỏe rồi, bỏ xuống mau đi lại đây ăn cơm thức ăn nguội hết rồi" mẹ Trương mỉm cười nói, như sực nhớ ra gì tiếp lời "Vũ Khanh nè, hôm nào con rảnh con rủ con bé hay ghé bệnh viện chăm sóc con qua nhà chúng ta dùng cơm".
Trương Vũ Khanh đang lùa cơm nghe mẹ Trương nói ngước lên nhìn vẻ mặt vui mừng hỏi : "Bạn con, có phải người mẹ nói là Hiểu Huệ không mẹ".
"Đúng là con bé đó đấy, người gì đâu vừa xinh đẹp lại tài giỏi hiểu chuyện nữa, ai cưới được con bé quả thật là có phước lắm" mẹ Trương vẻ mặt vui mừng khi nói đến Dương Hiểu Huệ.
"Xì, mẹ cứ biết khen con người ta con gái mẹ cũng đâu thua kém gì sao không thấy mẹ khen, mẹ cứ khen nức nở em ấy thế" Trương Vũ Khanh chề môi đáp.
"Cô nói, mà không biết nhìn lại cô, cô nhìn cô xem có chỗ nào giống con gái hong, tối ngày cứ đi chung đám đàn ông hết đánh rồi tới đấm, haiz cô như vậy thì có ai dám lấy" mẹ Trương coi thường Trương Vũ Khanh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!