"Dạ, con biết rồi".
"Ba mẹ đã có tuổi nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya quá không tốt cho sức khỏe".
"Đặc biệt là mẹ á, trong người mẹ không được khỏe mẹ nhớ uống thuốc đều đặn trước khi đi ngủ, đừng để con lo lắng".
"Không còn sớm nữa, con cúp máy đây ba mẹ ngủ ngon" Dương Hiểu Huệ nói chuyện cùng ba mẹ, lát sau cúp máy, nhìn thoáng qua Trương Vũ Khanh thấy không có gì khác, đỡ chán nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng trong thời gian này ở một phòng bệnh Vip khác, không gian rộng rãi sạch sẽ thoáng mát được trang bị đầy đủ tiện nghi như ghế, niệm, sofa, máy điều hòa nhiệt độ, tủ lạnh, ti vi...v.v.
Trên chiếc giường trong phòng bệnh một người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần tóc đã điểm bạc, lưng dựa thành giường mang kính lão, đang lật xem từng trang sách, bỗng cánh cửa phòng bệnh mở ra tiến vào là cậu con trai lên tiếng chào hỏi : "Ba, thấy trong người thế nào rồi có khỏe hơn không ??".
Phó Liệt gấp lại quyển sách nhìn cậu con trai đang tiến tới trả lời : "Người già rồi sức khỏe không như hồi trẻ thì sao khỏe được, chỉ đỡ hơn chút thôi".
Phó An ngồi cạnh giường an ủi nói "Bệnh của ba chỉ cần tịnh dưỡng nghỉ ngơi, uống thuốc đều đặn con tin ba sẽ mau chóng hồi phục như xưa".
"Ba biết tình trạng sức khỏe ba thế nào mà, con không cần an ủi, ba chỉ lo ba có chuyện gì một mình con không chóng đỡ nổi công ty" Phó Liệt vẻ mặt buồn rầu nói.
"Ba sẽ không sao đâu, ba yên tâm. Con trai ba bản lĩnh thế nào ba còn không rõ sao" Phó An mỉm cười trả lời.
Như sực nhớ ra gì Phó An tiếp lời "Ba còn nhớ con gái bác Dương hàng xóm lúc trước hay qua nhà chúng ta chơi không ?".
Phó Liệt ngẫm nghĩ một hồi lên tiếng "Có phải con bé mặt mũi xinh đẹp, thông minh, lanh lợi đáng yêu hay qua nhà tìm con hoài đúng không".
"Dạ, đúng rồi đó ba" Phó An vẻ mặt vui mừng đáp.
"Con đã gặp con bé rồi à ?? Con bé bây giờ chắc cũng đã khôn lớn xinh đẹp nhiều" Phó Liệt nghe Phó An nhắc đến Dương Hiểu Huệ gợi nhớ lại chút chuyện xưa hỏi.
"Con có đến nhà thăm bác trai bác gái cũng đã gặp qua em ấy, em ấy không những xinh đẹp còn tài giỏi một mình mà có thể quản lý tốt và phát triển công ty có danh tiếng quả thật không hề tầm thường" Phó An rót ly nước đưa cho Phó Liệt nói, lát sau tiếp lời.
"Ba con tính thế này ba xem được không ?".
"Con nói nghe thử".
"Con muốn cưới Hiểu Huệ làm vợ, Ba thấy thế nào ?".
"Chuyện tốt ấy chứ còn thế nào nữa" Phó Liệt nở nụ cười tươi vỗ vỗ vai Phó An nói.
"Con bé đó ba nhìn cũng thuận mắt, con cưới được nó thì quá tốt rồi, giao tình hai nhà lại càng thân hơn ba ủng hộ con".
"Ba nghe con nói hết đã, tình hình công ty ta hiện nay đang gặp chút khó khăn ba cũng biết rồi đấy, con cưới Hiểu Huệ một phần vì con thích em ấy, phần còn lại cũng vì công ty em ấy, có được công ty Dương thị trong tay thì vấn đề khó khăn gì cũng sẽ dễ dàng giải quyết" Phó An hai tay bỏ túi quần nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ chỉ một màn đêm đen kịch, nhà nhà đều đã chìm sâu vào giấc ngủ xa xa có thể thấy được những ánh đèn đường le lối Phó An quay sang nhìn Phó Liệt nói.
Phó Liệt trầm ngâm một lát lên tiếng "Con tính lợi dụng việc giao hảo hai nhà trước kia bàn chuyện hôn nhân sẵn tiện mượn sức họ giúp công ty mình".
Phó An gật đầu đồng ý câu nói Phó Liệt.
"Haiz, con tính làm sao thì làm đừng để ảnh hưởng đến hai nhà là được, ba mệt rồi muốn nghỉ ngơi con về nhà nghỉ ngơi sớm nhớ đi đường cẩn thận đấy !!" Phó Liệt thở dài nằm xuống, Phó An sửa sang mền ngay ngắn lại cho ông nhìn thêm một lát xoay người rời khỏi phòng.
Dương Hiểu Huệ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc không ngờ lại ngủ quên, khi cảm giác lạnh lạnh chạy dọc thân thể Dương Hiểu Huệ giựt mình tĩnh dậy thì trời cũng đã khuya, tiến đến cửa sổ nhìn ra quang cảnh bên ngoài chỉ là màn đêm đen kịch, ánh trăng đêm nay rất sáng những ngôi sao chíu lấp la lấp lánh như tạo thành dãy ngân hà nhìn rất đẹp, Dương Hiểu Huệ rùng mình che miệng ngoáp một cái kéo hết rèm cửa lại giảm bớt nhiệt độ trong phòng xuống, cảm thấy cổ họng khô rát, rót cho mình ly nước uống qua một ngụm, tiến đến bên giường xem thì phát hiện ngón tay Trương Vũ Khanh động đậy, nơi khóe mắt còn động giọt lệ chưa khô Dương Hiểu Huệ không khỏi vui mừng gọi "Chị mau tĩnh lại đi chị" Dương Hiểu Huệ gọi liên tiếp một hồi Trương Vũ Khanh cũng có phản ứng mí mắt động đậy, nhắm mở nhắm mở rồi từ từ mở ra Trương Vũ Khanh nhìn Dương Hiểu Huệ hồi lâu mỉm cười yếu ớt gọi "Hiểu Huệ".
Dương Hiểu Huệ mừng rơi nước mắt vội bấm chuông trên đầu giường gọi bác sĩ, cầm tay Trương Vũ Khanh nói "Tạ ơn trời phật cuối cùng chị cũng đã tĩnh lại".
"Chị xin lỗi em, đã để em phải lo lắng" Trương Vũ Khanh thều thào nói.
"Không sao, chị tĩnh lại là được" Dương Hiểu Huệ mỉm cười trả lời vội rót cho Trương Vũ Khanh ly nước uống thấm giọng, lát sau bác sĩ cũng đã tới Dương Hiểu Huệ né sang một bên nhường bác sĩ thăm khám, Dương Hiểu Huệ đợi bác sĩ khám cho Trương Vũ Khanh xong vội lên tiếng hỏi : "Bác sĩ, chị ấy sao rồi ??".
"Cô ấy đã tĩnh lại thì không còn gì đáng lo ngại nữa, vết thương ở bụng cũng đã gần lành hẳn, da non cũng đã kéo nhưng cũng đừng vì vậy mà cử động mạnh tuy bề ngoài lành nhưng bên trong vẫn chưa lành hẳn hạn chế di chuyển và vận động mạnh sẽ tốt hơn, còn những thứ khác không vấn đề chỉ cần tĩnh dưỡng thêm mấy hôm là có thể xuất viện" bác sĩ vừa kéo ống nghe xuống cổ vừa trả lời.
"Cám ơn bác sĩ vất vả nhiều" Dương Hiểu Huệ vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác bắt tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!