Chương 18: (Vô Đề)

Kể từ ngày Dương Hiểu Huệ từ chối cuộc gọi của Trương Vũ Khanh cũng gần một tuần trôi qua, không nhận thêm bắt kỳ cuộc gọi nào từ Trương Vũ Khanh nữa. Dương Hiểu Huệ tắm rửa sạch sẽ ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình qua gương thầm nghĩ 'Con trai bác Phó từ nhỏ đã cùng mình chơi chung với nhau cũng coi như là thanh mai trúc mã, thậm chí hai nhà còn tính đến chuyện kết thông gia với nhau, nhưng hôm nay khi mình thấy anh ta thì không mấy thiện cảm đã vậy còn xin ra một cổ chán ghét, nhưng đối với Trương Vũ Khanh thì khác mình không có cảm giác đó, ngược lại có chút gì đó chờ mong chẳng lẽ mình có vấn đề về giới tính' Dương Hiểu Huệ bị ý nghĩ đó làm cho giựt mình.

Sáng sớm ngày hôm sau Dương Hiểu Huệ, Diệp Hạ cùng nhau ăn sáng tại một nhà hàng gần Dương thị, Dương Hiểu Huệ uống qua một ngụm cafe hỏi : "Cậu biết con trai bác Phó hàng xóm trước kia kế nhà mình không ?".

"Biết, cậu từng kể qua với mình anh ta bị làm sao à ?" Diệp Hạ ăn nốt phần thức ăn còn lại trả lời.

"Anh ta không bị gì hết, chỉ là hôm qua anh ta có ghé qua nhà thăm ba mẹ mình" Dương Hiểu Huệ đáp.

"Anh ta ghé thăm hai bác là chuyện bình thường có gì lạ đâu, sao thấy cậu không được vui vậy" Diệp Hạ uống một hơi hết ly cafe trả lời.

"Mình không nói anh ta ghé nhà mình lạ, mà lạ ở chỗ mình vừa gặp anh ta thì đã chán ghét không thiện cảm cũng giống như hôm bữa gặp bác sĩ Lưu ở bệnh viện cảm giác y chang nhau không khác".

Diệp Hạ trố mắt ngạc nhiên nhìn Dương Hiểu Huệ như nghĩ đến gì hỏi : "Còn khi gặp Trương Vũ Khanh thì sao, cậu có cảm giác đó không ?".

"Khi gặp Trương Vũ Khanh thì không có cảm giác đó, ngược lại như có cái gì đó làm mình rất thích, rất đặc biệt" Dương Hiểu Huệ nhớ đến những lúc gặp Trương Vũ Khanh mỉm cười trả lời.

Diệp Hạ nghe Dương Hiểu Huệ nói thế nở nụ cười đầy ẩn ý, Dương Hiểu Huệ nhìn nụ cười đó không hiểu gì hỏi : "Cậu cười thế có ý gì ? cậu mau nói tớ biết".

Diệp Hạ mở miệng chưa kịp nói thì bắt ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Hạ mở túi xách lấy chiếc điện thoại lên xem là Trương Vũ Khanh gọi đến còn đang thắc mắc không phải con nhóc đó đi công tác sao, sao lại có thời gian rảnh rỗi gọi thế này, thì nghe Dương Hiểu Huệ lên tiếng hỏi "Ai gọi cậu thế sao cậu không nghe máy ?".

Diệp Hạ nhìn Dương Hiểu Huệ cười cười bất máy nghe "Alo, chị nghe".

"Cho hỏi cô có phải người nhà bệnh nhân Trương Vũ Khanh không ??" bác sĩ bệnh viện D nơi Trương Vũ Khanh công tác tạm hỏi.

"Tôi không phải người nhà, là bạn em ấy, cho hỏi anh là ai vậy, em ấy xảy ra chuyện gì sao ???" Diệp Hạ nói dồn dập.

"Tôi là bác sĩ ở tỉnh D, tôi không liên lạc được với người nhà bệnh nhân tôi tìm được số điện liên lạc gần đây nhất nghĩ cô có quan hệ với bệnh nhân nên gọi, bệnh nhân được chuyển vào viện với vết thương dài khoảng 3cm, rộng 1cm vùng hạ sườn phải xuyên thấu bụng. Kết quả chụp cắt lớp cho thấy hình ảnh vết thương gan hạ phân thùy V, nhiều dịch máu ổ bụng. Theo chúng tôi chuẩn đoán bệnh nhân sốc mất máu do vết thương thấu bụng, tổn thương gan.

Chúng tôi sắp tiến hành phẩu thuật bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch sợ không qua khỏi, nếu cô là bạn bệnh nhân cô thông báo dùm người nhà một tiếng đến đây kịp ký giấy trước khi chúng tôi phẩu thuật" Diệp Hạ như không tin bất động một lúc, lúc sau hồi thần nói.

"Chúng tôi sẽ tới ngay mong bác sĩ cố cầm cự giây lát" Diệp Hạ luýnh quýnh trả lời.

Dương Hiểu Huệ mở to mắt nhìn Diệp Hạ sắc mặt thay đổi liên tục có dự cảm chẳng lành hỏi : "Cậu bị làm sao thế ? nói chuyện với ai mà sắc mặt cậu khó coi quá vậy ??".

"Chúng ta mau tới bệnh viện D nhanh kẻo không kịp" Diệp Hạ vừa nói vừa kéo Dương Hiểu Huệ ra xe.

"Tới bệnh viện D để làm gì ???" Dương Hiểu Huệ vẻ mặt mù mịt không hiểu hỏi.

"Trương Vũ Khanh gặp chuyện đang cấp cứu tại đó, cậu không đi nhanh kẻo không được gặp mặt em ấy lần cuối" Diệp Hạ vừa khởi động xe vừa nói.

Khi nghe Diệp Hạ nói Dương Hiểu Huệ chết lặng không tin đây là sự thật, bất tri bất giác nước mất lại rơi, nơi ngực trái như có ai đó bóp nghẹn đến khó thở. Dương Hiểu Huệ lẩm bẩm "Cầu xin phật trời phù hộ cho chị ấy qua khỏi, chị phải cố gắng lên chờ em tới, cầu xin chị..." Dương Hiểu Huệ cứ lẩm bẩm liên tục suốt trên đường tới bệnh viện.

Diệp Hạ vận dụng tài lái xe điêu luyện của mình nên tới bệnh viện kịp lúc trước khi Trương Vũ Khanh được đẩy vào phòng cấp cứu. Hai người hớt ha hớt hải chạy vào bệnh viện kịp lúc các y tá đẩy Trương Vũ Khi đi, Dương Hiểu Huệ tiến đến quỳ bên giường cầm tay Trương Vũ Khanh áp vào mặt nước mắt rơi không ngừng, Trương Vũ Khanh lúc này sắc mặt tái nhợt, xanh xao không còn huyết sắc trên người thì bê bết máu, trên tay thì đang chuyền nước các thứ.

Diệp Hạ trao đổi vài lời với bác sĩ lát sau y tá đẩy Trương Vũ Khanh đi Dương Hiểu Huệ không buông tay Diệp Hạ thấy thế tiến lên đỡ Dương Hiểu Huệ dậy nói "Cậu buông tay để bác sĩ cứu em ấy, cậu cứ như thế sẽ hại em ấy đấy" Dương Hiểu Huệ nước mắt đầm đìa buông tay nhìn Trương Vũ Khanh được các y tá đẩy vào phòng cách cửa cũng từ từ khép lại sau đó.

Trời bây giờ cũng đã vào đêm, kể từ lúc Trương Vũ Khanh được đẩy vào phòng cấp cứu cho đến giờ cũng đã mười mấy tiếng trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Dương Hiểu Huệ, Diệp Hạ, đồng nghiệp ở sở cùng ba mẹ Trương đều túc trực bên ngoài không rời nữa bước, từ lúc nhận được tin Trương Vũ Khanh gặp chuyện cho đến giờ mọi người chưa ai có gì bỏ bụng cả.

Hân Hân, Tiểu Đông mua đồ ăn nước uống trở về phân phát cho mỗi người nhưng ai nào có tâm trạng lúc này để ăn, nhìn qua mọi người ai nấy đều cùng một tâm trạng như nhau. Ba mẹ Trương thì ngồi một góc thu lu, mẹ Trương khóc đến sắp khóc không nổi ba Trương ôm mẹ Trương an ủi vỗ dành, nếu nhìn kỷ sẽ thấy ba Trương rơi lệ nhìn hai ông bà tuổi đã ngoài ngũ tuần tóc đã điểm vài sợ bạc tiều tụy đi nhiều chỉ trong một ngày Dương Hiểu Huệ nhìn mà chạnh lòng tiến lên an ủi "Hai bác cố ăn chút cho có sức, cũng đã một ngày rồi con không thấy hai bác ăn uống gì cả, hai bác yên tâm con tin chị ấy không sao sẽ vượt qua được" Dương Hiểu Huệ vừa nói vừa đưa thức ăn nước uống cho ba mẹ Trương cố nặn ra nụ cười thật tươi cho họ yên tâm, nhưng thực chất trong lòng Dương Hiểu Huệ bây giờ cũng không khá hơn họ là bao.

Mọi người ai nấy cũng đã thắm mệt sau một ngày dài chờ đợi gần như không thể chờ thêm được nữa thì cuối cùng cách cửa cũng đã mở ra, mọi người đều tiến lên vây quanh bác sĩ theo sau là giường bệnh Trương Vũ Khanh được các y tá cẩn thận đẩy ra. Dương Hiểu Huệ là người lên trước hỏi "Bác sĩ tình hình chị ấy thế nào ?".

"Tình hình sức khỏe bệnh nhân tạm ổn cũng đã qua cơn nguy kịch, nhưng do vết thương sâu chậm trễ trong việc cấp cứu và mất máu nhiều bệnh nhân đã rơi vào hôn mê khi nào tĩnh lại thì còn chưa biết, tôi xin phép đi trước" Bác sĩ trả lời mọi người thì xoay người rời khỏi.

Vừa nghe bác sĩ thông báo Dương Hiểu Huệ đứng không vững lảo đảo sắp ngã Diệp Hạ nhanh tay đỡ Dương Hiểu Huệ. Còn mẹ Trương ngất xỉu tại chỗ được mọi người xung quanh đỡ.

Sau một hồi vất vả thì mọi người cũng tranh thủ về nghỉ ngơi vì trời cũng gần sáng, sáng mai còn công việc cần phải làm chỉ còn lại ba mẹ Trương cùng Dương Hiểu Huệ và Diệp Hạ.

Dương Hiểu Huệ, Diệp Hạ dìu mẹ Trương cùng ba Trương bốn người tiến vào phòng bệnh thăm Trương Vũ Khanh, mẹ Trương vừa vào tới đã nhào đến trước giường bệnh vừa khóc vừa nói "Trước khi đi con đã hứa với mẹ những gì, sẽ chú ý an toàn bản thân không để mình xảy ra chuyện sẽ mau chóng quay về sau bây giờ con không giữ lời, con mau tĩnh lại đi Vũ Khanh, con có nghe mẹ nói không".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!