Dương Hiểu Huệ đi được vài bước thì gặp Diệp Hạ, hai người song song đi cùng nhau Dương Hiểu Huệ quay sang hỏi : "Cậu tính sao với cô gái đó ?".
"Còn tính làm sao nữa chờ cô ấy tĩnh lại trước đã, giờ cô ấy đã như vậy có tính gì cũng không được, không lẽ giờ khiên bỏ ngoài đường mặc kệ cô ấy sống chết" Diệp Hạ dừng bước, ngước nhìn bầu trời vừa chuyển qua đêm không có mấy ngôi sao vừa nhìn vừa nói.
"Đi, chúng ta đi thôi" Dương Hiểu Huệ nắm tay Diệp Hạ kéo đi.
"Chúng ta đi, mà đi đâu ??" Diệp Hạ vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Mình có hẹn một người bạn mời dùng bữa, chúng ta mau đến đó đi" Dương Hiểu Huệ mỉm cười trả lời.
"Bạn sao trước giờ mình không nghe cậu nhắc đến, mình muốn hẹn cậu dùng bữa năm lần bảy lượt cậu mới đồng ý, bây giờ cậu chủ động hẹn người ta chứng tỏa người này không tầm thường, cậu thành thật khai mau là trai hay gái" Diệp Hạ như bà cụ non tay để ngang ngực tay chóng càm đi quanh Dương Hiểu Huệ vẻ mặt gian tà tra hỏi.
"Cậu đến đó sẽ biết, ở đây hỏi nhiều quá làm gì" Dương Hiểu Huệ mặt lạnh xoay người bỏ đi, Diệp Hạ mỉm cười đuổi theo sau.
Dương Hiểu Huệ dựa theo địa chỉ Trương Vũ Khanh đưa tìm đến trước một quán ăn xem chừng cũng lâu đời lắm rồi, vì lối kiến trúc không thuộc thời nay có nét cổ xưa, nhìn tổng quan bên ngoài không mấy gì lớn, nhưng ấn tượng đầu tiên với Dương Hiểu Huệ là hai câu đối được treo hai bên, Dương Hiểu Huệ nghiền ngẫm một hồi mỉm cười tiến vào bên trong không gian thoáng mát sạch sẽ bàn ghế được xếp ngay ngắn ngọn ngàn, khách đến đây cũng rất đông, phục vụ rất nhiệt tình, Dương Hiểu Huệ quan sát một lượt hết tất cả không khó để thấy Trương Vũ Khanh. Dương Hiểu Huệ mỉm cười tiến thẳng đến chỗ Trương Vũ Khanh đi còn chưa tới Diệp Hạ phía sau hét lên một tiếng đã thấy ở trước mặt Trương Vũ Khanh, mọi người trong quán ai nấy đều hướng ánh mắt đến bọn họ.
Trương Vũ Khanh thấy hai người họ tiến vào cửa vừa mới đứng lên chưa kịp chào hỏi thì bắt ngờ nghe Diệp Hạ hét lên còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Diệp Hạ câu cổ.
Dương Hiểu Huệ thấy Diệp Hạ làm ra hành động xấu hổ trước nhiều người như thế tiến đến bàn ngồi đối diện Trương Vũ Khanh quay sang Diệp Hạ trách cứ "Cậu làm sao thế khi không hét toán lên, cậu xem mọi người ở đây ai cũng đều nhìn chúng ta hết thiệt mất mặt chết đi được".
"Tớ xin lỗi, vì vui quá nên quên mất ở đây có nhiều người" Diệp Hạ nở nụ cười nháy mắt Trương Vũ Khanh quay sang trả lời.
"Cậu đã từng tuổi này rồi đâu còn nhỏ nữa, bình thường ở trước mặt tớ cậu hành động ra sau cũng được, còn khi ra ngoài cậu ý tứ một chút làm như mình con nít không bằng có thể la nói bất cứ nơi đâu" Dương Hiểu Huệ tiếp tục cằn nhằn.
"Hai cô đi đường tới đây chắc cũng đã đói rồi chúng ta mau gọi đồ ăn thôi" Trương Vũ Khanh lên tiếng cắt ngang lời Dương Hiểu Huệ.
Lát sau nhân viên mang đồ ăn dọn lên bàn đầy đủ Trương Vũ Khanh nói "Hai cô mau ăn thử đi ngon lắm đấy".
Trương Vũ Khanh gắp thức ăn bỏ vào bát cho hai người, Dương Hiểu Huệ nhìn chầm chầm thức ăn Trương Vũ Khanh gấp cho mình, Trương Vũ Khanh ăn được mấy miếng thấy Dương Hiểu Huệ vẫn chưa động đũa thắc mắc hỏi : "Đồ ăn ở đây không ngon hay không hợp khẩu vị của cô ?".
Nghe Trương Vũ Khanh hỏi Dương Hiểu Huệ vội giải thích "Không phải, đồ ăn rất ngon chỉ là tôi..." Dương Hiểu Huệ nói tới đây không nói nữa, như có một thứ gì đó len lỏi trong tim.
Diệp Hạ thấy bầu không khí không được ổn lên tiếng phá vỡ "Nè, cậu mau ăn đi đồ ăn ở đây rất ngon dù gì cũng là tấm lòng của người ta không ăn thì lãng phí lắm" Diệp Hạ vừa nói vừa gấp thức ăn bỏ thêm vào bát cho Dương Hiểu Huệ.
Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc trong vui vẻ ba người bước ra khỏi quán hít khí trời vào đêm, bầu trời đêm nay đầy sao chíu lấp lánh nhìn rất đẹp, phố xá thì nhộn nhịp xe cộ tấp nập qua lại.
Dương Hiểu Huệ quay sang Trương Vũ Khanh nói "Cám ơn cô, bữa ăn hôm nay rất ngon, đáng lẽ ra tôi là người mời để cám ơn cô nhiều lần đã giúp đỡ, giờ đổi lại cô mời thật ngại quá".
"Chỉ là một bữa ăn thôi cô không cần khách sáo, hôm khác tôi để cô mời lại là được chứ gì" Trương Vũ Khanh nở nụ cười trả lời.
Diệp Hạ thấy hai người cứ khách sáo qua lại cứ đà này chắc tới sáng, chợt nảy ra sáng kiến tiến lên thì thầm vào tai Trương Vũ Khanh đủ hai người nghe "Tôi tạo cơ hội cho hai người, cô nhớ nắm bắt cơ hội đấy".
"Vậy còn cô ?" Trương Vũ Khanh lí nhí hỏi.
"Uổng công cô là cảnh sát có thế thôi mà cô cũng không hiểu, tôi ở đây lâu chút nào thì cô sẽ không có cơ hội cho nên tôi về trước lát cô thay tôi đưa cậu ấy về" Diệp Hạ vẻ mặt coi thường trả lời.
Nhìn hai người thì thầm to nhỏ với nhau còn cười. Dương Hiểu Huệ không vui lên tiếng "Cũng không còn sớm nữa chúng ta mau về thôi, cũng cho cô ấy về nghỉ ngơi".
Diệp Hạ quay sang Dương Hiểu Huệ nở nụ cười thật tươi nói "Mình có việc cần phải về giải quyết gấp, cậu ở lại cô ấy sẽ đưa cậu về" Diệp Hạ vừa nói vừa chỉ tay về phía Trương Vũ Khanh.
"Giờ cũng đã trễ thế này cậu có việc gì cần giải quyết, hửm ?" Dương Hiểu Huệ hai tay khoanh trước ngực hỏi.
"Quyết định vậy nha, tớ về trước tạm biệt hai người" Diệp Hạ không trả lời câu hỏi của Dương Hiểu Huệ mà nói sang khác xoay người đi như bay chỉ sợ chậm một chút chết không toàn thây.
Dương Hiểu Huệ mở to mắt nhìn Diệp Hạ rời đi không nói được lời gì, Trương Vũ Khanh thì cười khẽ vui mừng.
Trương Vũ Khanh tiến tới gần Dương Hiểu Huệ lên tiếng "Cô ấy cũng đã về rồi tôi đưa cô về".
Dương Hiểu Huệ không nói gì chỉ gật đầu, Trương Vũ Khanh thấy trời đã vào đêm thêm có sương sớm Dương Hiểu Huệ lại mặc đơn bạc, cởi chiếc áo đang mặc trên người khoác lên cho Dương Hiểu Huệ, hai người nhìn nhau hồi lâu mỉm cười song song đi cùng nhau dưới ánh trăng, trăng đêm nay rất tròn tỏa sáng rất đẹp, xa xa có thể thấy những cặp tình nhân tay trong tay dạo bước, những ông bố bà mẹ nắm tay con mình tung tăng dạo bước, trong tay bé gái bé trai cầm những món đồ chơi mình yêu thích, tuy đã vào khuya dòng người vẫn không khuyên giảm, xe qua lại còn tấp nập không ngớt, ở thành thị là vậy lúc nào cũng đông đúc nhộn nhịp ban đêm cũng giống như ban ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!