Trương Vũ Khanh cùng đồng đội, đang trên đường đến nhà Vi Hiếu.
Xe chạy khoảng 20' phút thì đến trước một con hẻm nhỏ rồi dừng lại, Trương Vũ Khanh mở cửa xe bước xuống trước, bốn người còn lại lần lượt xuống theo.
Dẫn đầu đi trước là Trương Vũ Khanh lần lượt theo sau Đại Vỹ, Tiểu Đông, Quang Đức, Hân Hân, từng người một tiến vào con hẻm nhỏ đi vào trong, lát sau đã đến trước cửa một ngôi nhà, nhìn bên ngoài thì cửa đóng chặt Trương Vũ Khanh ra hiệu Tiểu Đông lên gõ cửa.
"Cốc cốc cốc".
Cả nhóm đợi một hồi cũng không thấy ai ra mở cửa, tiếp tục gõ cửa lần hai.
Khoảng ba giây sau âm thanh mở cửa vang lên.
Mở cửa là một phụ nữ trung niêm tầm ngoài bốn mươi tuổi.
"Các vị là ai, đến nhà tôi có chuyện gì ? cửa vừa hé mở, đã thấy một nhóm người đứng bên ngoài, mẹ Vi Hiếu cảm giác có chuyện chẳng lành lên tiếng hỏi.
"Tôi là đội trưởng đội trọng án Trương Vũ Khanh, chúng tôi nghi ngờ con trai cô liên quan đến vụ án giết người, đây là lệnh khám xét mong cô hợp tác" Trương Vũ Khanh sắc mặt lạnh lùng vừa nói vừa đưa ra lệnh khám xét đến trước mặt cho mẹ Vi Hiếu xem.
Nghe thấy vậy mẹ Vi Hiếu không nói gì, mở rộng cửa, đứng né sang một bên cho nhóm người Trương Vũ Khanh vào nhà.
"Tụi cháu, cần xem qua nhà cô một chút" vừa mới đặt chân vào trong nhà Trương Vũ Khanh quay sang nhìn mẹ Vi Hiếu nói.
"Cô cậu cứ tùy ý" nghe hỏi mẹ Vi Hiếu vừa đáp lời vừa đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Trương Vũ Khanh ra hiệu cho đồng đội làm việc, còn mình ở lại phòng khách cùng mẹ Vi Hiếu.
Mọi người đã xem qua một lượt hết tất cả từ trong ra ngoài sân của ngôi nhà nhưng không phát hiện được gì.
Bốn người tụ họp lại rồi lần lượt đi vào nhà, khi đi được vài bước, Hân Hân vô tình dẫm phải một phần đất xốp trong sân ở phía sau nhà được che đậy bằng vài ngọn cỏ.
Cả nhóm nghi ngờ nhìn nhau, rồi tiến lên quay quanh phần đất cho là có khả năng có gì đó ở bên dưới.
Đại Vỹ đi tìm một cái xẻng rồi đào phần đất chỗ đó lên, đào chưa được bao lâu hình như đào trúng một vật gì đó, mọi người nhìn nhau ngầm hiểu ý.
Đào xuống thêm một chút nữa, thì phát hiện ra một bao tải màu trắng được chôn giấu, Tiểu Đông đưa tay xuống loi vật đó đem lên, vừa mở bao ra đập vào mắt là những gì mọi người đang nghĩ.
"Cái này mà anh ta cũng có thể nghĩ ra được, cũng có sáng kiến đấy chứ, nếu đem phi tang ở một chỗ nào đó, thì khả năng phát hiện ra sẽ thấp hơn so với việc đem vứt bỏ" Hân Hân nhìn sơ qua những vật trong bao, lắc lắc đầu, đứng dậy đi qua đi lại nhìn mọi người phân tích.
"Vật chứng cũng đã tìm được, giờ đi báo lại với đội trưởng thôi" Đại Vỹ liếc qua vật chứng trong tay, nhìn mọi người một lược rồi lên tiếng.
Cả bọn nhìn nhau gật đầu, Đại Vỹ cầm đầu đi vào trước, những người còn lại lần lượt nối gót theo sau.
Trương Vũ Khanh đang hỏi một số chuyện cùng mẹ Vi Hiếu, nghe tiếng động hai người đều quay ra nhìn thì thấy bốn người họ đang đi vào, trong tay còn xách theo một cái gì đó.
"Đội trưởng, tụi em phát hiện ra cái này, được chôn giấu ở phía sau nhà, cũng đã kiểm tra qua đó là hung khí được dùng để sát hại nạn nhân" Đại Vỹ bước vào, tiến lại chỗ hai người đang ngồi, đặt thứ trong tay xuống đất ánh mắt vô ý hữu ý lướt qua mẹ Vi Hiếu, mới quay sang Trương Vũ Khanh báo cáo.
Trương Vũ Khanh không nói gì, lấy ra đôi bao tay mang vào, mở bao ra cầm lên từng dụng cụ xem xét.
Xem qua hết một lượt, Trương Vũ Khanh cởi bỏ găng tay quay sang mẹ Vi Hiếu lên tiếng.
"Con cô đã phạm tội giết người, chúng tôi đã tìm được và đây cũng là bằng chứng, chứng minh con cô phạm tội".
Lúc này sắc mặt mẹ Vi Hiếu tái mét không còn một giọt máu vừa khóc vừa nhìn mọi người nói.
"Không thể nào, con tôi không phải là hung thủ, nó ngoan và còn hiếu thảo với tôi lắm, tôi không tin nó lại làm ra chuyện tài trời như vậy được, các cô cậu nhầm lẫn rồi phải không".
"Theo như kết quả bên pháp y đưa ra, hung thủ dùng một trong những dụng cụ này để gây án, nếu bằng chứng cũng đã tìm được, vậy chứng minh con trai cô có lên quan đến vụ án lần này, đây cũng chỉ mới là suy đoán, nếu thật sự cậu ấy vô tội, bọn cháu cũng không gây khó dễ, mà sẽ thả cậu ấy về, còn nếu phạm tội thì chỉ có thể xử lý theo pháp luật".
Nhìn bà ấy khóc đến sắp ngất, Trương Vũ Khanh hiếm khi mềm lòng, mở lời an ủi vài câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!