Chương 6: (Vô Đề)

Cô tính toán, trước tiên sẽ đến số 31 đường Cổ Đạo, chính là nhà của vị hôn phu chưa từng gặp mặt kia. Đến thăm một chuyến, nói rõ mọi chuyện, sau đó sẽ đến Cục Cảnh sát đường Tân Dịch.

Một nơi thì gần, một nơi thì xa, không thể nào đi đến nơi xa trước rồi mới đến nơi gần, đi đi về về sẽ mất bao nhiêu thời gian chứ.

Địa chỉ và phương hướng mà bác sĩ Triệu đưa rất chính xác, An Noãn không những không mù đường mà còn có cảm giác phương hướng rất tốt, nửa tiếng sau đã đi đến đường Cổ Đạo.

Cô quan sát một lượt, nơi này quả nhiên không tầm thường.

Yên tĩnh giữa chốn ồn ào, một thế giới riêng biệt.

Số 31 là một sân lớn, cổng vào lại có cả lính gác.

Đây không chỉ đơn giản là có tiền, gia đình vị hôn phu này không hề đơn giản.

An Noãn bước tới.

"Đồng chí, xin chào."

Người lính gác nghiêm nghị đáp: "Xin chào."

"Xin hỏi, ở đây có phải có một ông cụ tên Trạch Giang đang ở không ạ?"

"Cô tìm lão thủ trưởng? Xin hỏi cô là ai?"

Trong lòng An Noãn vui mừng.

"Ồ, tôi là con của người quen cũ." An Noãn nói: "Tôi là An Noãn, ông nội tôi và ông Trạch là bạn cũ, xin hãy giúp tôi liên lạc một chút."

"Được, cô vui lòng đợi một lát."

Người lính gác quay người vào phòng gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh sau đó anh ta đã ra ngoài: "Đồng chí An, mời đi theo tôi. Lão thủ trưởng đang đợi cô ở bên trong."

Trong sân lớn có hai tòa nhà nhỏ hai tầng, sân vườn hoa lá rực rỡ, bây giờ là cuối xuân đầu hạ, hoa đang nở đẹp nhất.

An Noãn còn chưa vào cửa đã thấy một người phụ nữ dìu một ông lão bước ra.

Ông lão trông khoảng bảy mươi mấy tuổi, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, chống gậy, trông có vẻ sức khỏe không tốt lắm, tóc bạc trắng, đeo kính lão.

Người dìu ông, nhìn cách ăn mặc không phải là người nhà họ Trạch, chắc là người giúp việc.

"Chắc chắn ông là ông Trạch rồi ạ." An Noãn nhanh chân bước tới: "Chào ông Trạch, cháu là An Noãn, An Trí Phong là ông nội của cháu."

Trạch Giang nhìn An Noãn từ trên xuống dưới, cười nói: "Sao cháu biết ta là ông Trạch?"

"Cháu có ảnh của ông ạ." An Noãn lấy ra một cái bọc vải.

Bên trong là một tấm ảnh, Trạch Giang trong ảnh chỉ khoảng hai mươi tuổi, nụ cười rạng rỡ, trẻ trung tuấn tú.

Giày nam nữ

Ông cụ Trạch vừa nhìn thấy tấm ảnh lập tức nhớ lại những năm tháng thanh xuân, trong lòng vô cùng xúc động, ông nhìn một lúc lâu ánh mắt mới lưu luyến rời đi.

"Cháu chỉ dựa vào tấm ảnh này mà nhận ra ta à?" Ông cụ Trạch cười nói: "Ta và trong ảnh đâu có giống nhau."

Chàng trai gầy gò của tuổi hai mươi và ông lão tóc bạc hơi mập mạp của tuổi bảy mươi. Sự thay đổi này không thể nói là nhỏ.

Nhưng An Noãn nói: "Giống ạ, nhìn một cái là có thể nhận ra ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!