Chương 4: (Vô Đề)

"Là do người lớn trong nhà sắp đặt, chưa từng gặp mặt, chỉ biết địa chỉ nhà họ và tên ông nội anh ta." An Noãn giải thích: "Hơn nữa nhà người ta có tiền, là một cậu ấm ăn không ngồi rồi, không nghề ngỗng, cũng không coi trọng nhà chúng tôi. Lại còn sĩ diện không chịu hủy hôn, sợ bị người ta nói là vong ân bội nghĩa, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả."

Nhắc đến nhà vị hôn phu này An Noãn liền tức đầy bụng.

Kiếp trước An Noãn 30 tuổi chưa kết hôn, sống tự do tự tại.

Kiếp này tỉnh lại, sắp xếp lại ký ức trong đầu liền cảm thấy thật cẩu huyết.

Một cô gái ngoan ngoãn lại có một vị hôn phu được ông nội và bạn ông định ước từ trong bụng mẹ.

Chuyện này chẳng có gì lạ, thời đó nhiều người vì hoàn cảnh mà xuống nông thôn, trải qua những ngày tháng đen tối nhất. Trong những ngày tháng đó, ông nội của vị hôn phu, Trạch Giang, đã chịu ơn huệ rất lớn của ông nội An.

Nhất thời không có gì báo đáp, bèn vỗ ngực nói rằng nợ ông thì cháu trả.

Nhiều năm trôi qua, An Noãn sớm đã đến tuổi có thể bàn chuyện cưới hỏi, nhà họ Trạch không hủy hôn. Trạch Giang nhiều lần gọi điện đến, nói nhất định phải thực hiện hôn ước, để cháu trai nhà mình đến hỏi cưới.

Nhưng cứ trì hoãn mãi, vị hôn phu luôn bận rộn không sắp xếp được thời gian.

Bố An muốn hủy hôn nhưng nhà họ Trạch lại tìm đủ lý do giữ lại.

Vốn dĩ tuổi An Noãn không lớn, kéo dài thêm vài năm cũng được, nhưng trời có lúc chẳng như ý, bố An qua đời vì bệnh tật.

Nhà họ An bây giờ chỉ còn lại một mình An Noãn, sau khi lo xong tang sự cho bố, suy đi nghĩ lại, cô muốn giải quyết chuyện hôn sự này trước.

Anh không đến thì tôi đến.

Vị hôn phu chết tiệt này, cô không muốn chút nào.

Phải nhổ cỏ tận gốc để tránh đêm dài lắm mộng, tránh sau này có ngày có người cầm hôn thư đến gây phiền phức.

An Noãn nói xong, cảm thấy lực tay của Sở Tuấn lại siết chặt thêm một chút.

"Đau… Đội trưởng Sở, tôi không nói anh, tôi nói gã đàn ông khốn kiếp là hôn phu của tôi cơ."

Sở Tuấn hoàn hồn, nới lỏng lực tay.

"Đã biết vị hôn phu không ưa mình như vậy, tại sao còn phải chạy đến đây, thấy nhà người ta có tiền à?" Sở Tuấn thản nhiên nói.

Đây là lời gì vậy? Là lời một cảnh sát nên nói khi lấy lời khai sao? An Noãn lúc này cũng có chút tức giận, trợn mắt nhìn Sở Tuấn.

Đội trưởng Sở này không phải là từng bị phụ nữ lừa gạt, chịu tổn thương tình cảm đấy chứ?

"Ồ, cô cũng đừng hiểu lầm." Sở Tuấn "cạch" một tiếng, không biết từ lúc nào đã lấy ra còng tay, còng một cổ tay của An Noãn lại: "Tôi cũng không nói cô, tôi nói là một số phụ nữ không biết trời cao đất dày, chỉ muốn trèo cao."

Sở Tuấn còng đầu kia của còng tay vào cột đầu giường.

"Này, đội trưởng Sở…"

Nhưng Sở Tuấn không trả lời, tiếng động bên ngoài trở nên ồn ào, anh đứng dậy xông ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Highlands Redeem Zalo

Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

An Noãn chỉ có thể ngồi xổm bên giường với một tư thế rất kỳ lạ, cô trợn tròn mắt nhìn ra cửa lớn như muốn nhìn ra một đóa hoa.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Bên ngoài có người nổ súng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!