Sở Tuấn dừng lại một chút.
Lương Nhu lúng túng mở miệng: "Tiểu An, chuyện hôm nay…"
Không cần cô ta nói xong, An Noãn đã nói trước: "Không sao, tôi biết cô ấy chỉ là đùa thôi, tôi sẽ không để trong lòng."
Thật không ngờ An Noãn lại dễ nói chuyện như vậy.
Chỉ từ hành động lúc nãy An Noãn từ chối Hướng Hạo Nhiên, lại còn đập chai rượu, cô không giống một người dễ nói chuyện chút nào.
An Noãn tiếp tục nói: "Tôi biết cô đang trút giận cho cô Vân, nhưng thật sự không cần thiết. Tôi với các người, với anh Hướng đây vốn không thuộc cùng một thế giới, sẽ không có giao điểm. Đừng nói là mua một bó hoa hồng, cho dù anh ấy có mua hết hoa hồng trên thế giới này cũng vô ích."
Lương Nhu càng lúng túng hơn, ngay cả Vân Duyệt Nhi đứng bên cạnh cũng thấy ngượng.
Hướng Hạo Nhiên đứng một bên cũng hơi xấu hổ, lảng tránh ánh mắt.
Nhưng An Noãn cũng không để ý, đi tiếp về phía trước.
Hiện tại là không có giao điểm, nếu có thì cũng phải đợi sau này, khi hai bên ngang tầm nhau.
Dù là tình bạn hay tình yêu, đều phải là sự tương xứng, chứ không phải ngước nhìn.
Sở Tuấn chỉ kịp quay người lại nói với Hướng Hạo Nhiên và mọi người một câu: "Các cậu cứ uống tiếp đi, tôi đi trước, lần sau lại tụ tập."
"Ồ, được được được." Chu Thừa Hàn còn không quên nhét cho An Noãn một tấm danh thiếp: "Tiểu An nếu không khỏe thì đến bệnh viện, đừng chủ quan nhé. Có việc gì cứ gọi cho tôi, gọi số trên danh thiếp."
Ra khỏi quán bar, lên xe, Sở Tuấn dìu An Noãn ngồi xuống, không vội lái xe mà cứ thế nhìn cô.
"Sao thế?" An Noãn sửa lại quần áo: "Trên mặt tôi có vết thương à?"
"Không có."
"Vậy anh nhìn tôi làm gì?"
"Hôm nay…" Sở Tuấn do dự một chút: "Xin lỗi, hôm nay là tôi không bảo vệ tốt cho cô."
Sở Tuấn cũng khá biết co biết duỗi, não An Noãn vừa quay một vòng đã hiểu ngay.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không mách lẻo trước mặt ông nội đâu, tôi không phải là người hay mách lẻo."
Sở Tuấn nhíu mày: "Cô tưởng tôi sợ cô mách lẻo à?"
An Noãn cũng do dự: "Không phải sao?"
Ông cụ Trạch là thật sự ra tay đó.
Bị đánh là đau thật đó.
Cho dù Sở Tuấn là một người cứng rắn, cũng không muốn bị đánh chứ.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
"Cô cũng quá coi thường tôi rồi." Giọng Sở Tuấn không tốt: "Chút giáo huấn đó của ông nội, tôi còn chẳng để tâm."
"Vậy còn gì nữa?"
"Tuy tôi không thích cô nhưng tôi đã hứa với ông nội sẽ chăm sóc tốt cho cô nhưng tôi đã không làm được."
Buổi sáng ở bệnh viện, buổi tối lại ở quán bar.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!