Chương 14: (Vô Đề)

Ký xong thẻ mượn sách, cất đi.

"Anh xong việc rồi phải không, đi thôi." An Noãn tự nhiên như không, cầm sách đi ra ngoài.

Sở Tuấn sững người một lúc rồi đi theo sau, bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ như thể An Noãn đã làm việc ở đây 10 năm rồi vậy.

Ý nghĩ này vừa nảy ra Sở Tuấn bước nhanh hai bước, vượt lên trước cô để dẫn đường.

"Đưa cô đến nhà ăn ăn cơm sau đó đi mua đồ." Sở Tuấn tuy không tình nguyện nhưng cũng phải thực hiện nhiệm vụ mà ông cụ giao.

Trong nhà ăn đã qua giờ cao điểm, tuy vẫn còn thức ăn nhưng người không còn nhiều.

Sở Tuấn nhìn một lượt, gọi vài món ăn, hai phần cơm — có thịt, có rau, lại thêm một bát canh.

Đồ ăn ở nhà ăn của Cục Cảnh sát Bắc Kinh có thể nói là ngon hơn nhiều nơi.

An Noãn không có yêu cầu đặc biệt gì về ăn uống.

Thời kỳ những năm 80, ở thành phố thì còn ổn, vẫn đủ ăn đủ mặc. Nhưng ở vùng núi xa xôi nhiều nơi vẫn còn đang vật lộn để ăn một bữa no. Thân phận hiện tại của cô tuy không tốt đẹp gì nhưng so với việc sinh ra ở vùng sâu vùng xa thì vẫn còn tốt chán.

Ông trời cũng không đến nỗi quá tệ với cô.

Ăn cơm xong An Noãn nghĩ ngợi: "Chúng ta về thẳng đi, không cần đi mua đồ đâu. Thực ra tôi không có gì cần mua, tất nhiên, nếu tiện, tôi muốn đi mua ít sách."

Đồ dùng hàng ngày nhà họ Sở có đầy đủ.

Quần áo cô đã mang theo đồ thay.

Đợi trời mát hơn một chút, hoặc mấy hôm nữa có thời gian cô tự ra ngoài đường mua vài bộ cũng được.

Những thứ đó không quan trọng, sách là quan trọng nhất.

Thư viện ở đây có không ít sách nhưng dù sao cũng không đủ.

"Cô đúng là… diễn kịch nghiện thật rồi nhỉ." Sở Tuấn cảm thấy buồn cười: "Lần đầu tiên có cô gái nói với tôi không cần mua quần áo mà muốn mua sách. Hay là cô cứ nói thẳng với ông nội, cô đừng đi làm nữa, ở nhà chuẩn bị thi đại học đi. Nhà họ Sở chúng tôi cũng không phải không nuôi nổi một sinh viên đại học."

Đối mặt với sự châm chọc của Sở Tuấn, An Noãn không hề tức giận.

Cô vỗ vỗ cuốn sách trong tay.

"Đi thôi đội trưởng Sở, nếu tôi là anh tôi sẽ rất vui."

"Sao?"

"Tôi có hứng thú với sách dù sao cũng tốt hơn là có hứng thú với anh, đúng không?"

Câu này của An Noãn nói rất nhỏ, nhỏ đến mức Sở Tuấn phải vểnh tai lên mới nghe rõ.

Đúng là như một lời trêu chọc.

Nước hoa Bodymist

Sở Tuấn thật sự không ngờ mình lại có ngày hôm nay.

Từ Cục Cảnh sát ra đi thẳng đến hiệu sách.

Bắc Kinh có hiệu sách Tân Hoa lớn nhất, sách đầy đủ nhất cả nước. Hiệu sách vẫn còn sáng đèn nhưng người bên trong đã không còn nhiều, chỉ lác đác vài người.

Xe dừng lại, Sở Tuấn nói: "Tự đi đi, tôi ở dưới lầu đợi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!