Chương 28: Thần Điêu Đại Hiệp Chế

Lục Tinh mơ màng tỉnh dậy.

Hắn thấy đầu mình đau như búa bổ, trong đầu hắn là một loạt sự kiện đã diễn ra, những sự kiện này được quay chậm lại như một cuốn video.

Hắn thấy một thanh niên, người thanh niên này làm hắn giật mình bởi vì thanh niên đó chính là hắn. Hắn đang cặm cụi đọc một cuốn sách, kỳ quái là những ký tự trên cuốn sách đó lại hiện lên trong đầu hắn.

"Thâu tâm quyết?" Hắn khẽ thốt lên.

Thâu tâm quyết vốn là khẩu quyết tu chân của Bất Tử Dâm Thần – Mộng Tâm, năm đó Mộng Tâm luyện Bất Tử Dâm Công đến mức đại thành, y dùng thần công đi xưng bá và câu dẫn mĩ nữ khắp nơi trong thiên hạ. Cho đến một ngày nọ, y dẫn theo toàn bộ mỹ nữ phá toái phi thăng, từ đó trong giang hồ không ai biết tung tích của Mộng Tâm và toàn bộ nữ nhân của y.

Chỉ biết trước khi phi thăng, Mộng Tâm còn lưu lại bộ Thâu Tâm Quyết, là bộ bí quyết mà y đã sáng tạo từ bộ Bất Tử Dâm Công, rồi dùng nó để phi thăng. Bộ quyết này đã làm nên một trường sóng gió máu tanh trên giang hồ, kéo dài gần một trăm năm mới kết thúc.

Không biết tại sao bộ quyết này lại nằm trong một nhà sách cũ của thế kỷ 21, chỉ biết có một thanh niên tên Lục Tinh đã tìm ra bộ quyết này, và điều thần kỳ đã xảy ra đối với cậu thanh niên ấy.

Một loạt hình ảnh khác diễn ra trứơc mắt Lục Tinh, một thanh niên đang từ từ tiến lại chỗ hắn, y nhìn hắn rồi mỉm cười, sau đó.........

Choáng váng.... đầu óc hắn bây giờ cực kỳ quay cuồng, hắn lại tiếp tục ngất đi. Trước đó hắn nghe đựơc một giọng nữ tử vang lên : " Quá nhi!"

Lần thứ hai thức giậy, Lục Tinh thấy một nữ tử mang bạch y đang chăm chú nhìn hắn. Thấy hắn tỉnh lại vị nữ tử đó liền ôm chằm lấy hắn, khóc nức nở

Quá nhi........ Quá nhi...... ngươi tỉnh lại rồi.......... cô cô lo cho ngươi lắm ngươi biết không?

Trong khi đó Lục Tinh vẫn không ngừng theo đuổi những ý nghĩ trong đầu: "Thì ra ta đã được chuy ển vào thế giới thần điêu đại hiệp của kim dung tiên sinh, lại trở thành Dương Quá, chả trách cô gái này gọi mình là quá nhi, chắc chắn nàng là Tiểu Long Nữ. Ta cũng phải tạ ơn lão Dâm Thần đã đưa ta vào thế giới này, Hay lắm, để ta thử xem uy lực của Thâu tâm quyết như thế nào."Lục Tinh đưa tay ra ôm Tiểu Long Nữ vào lòng sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lo âu ấy.

Hắn cầm tay Tiểu Long Nữ lên rồi truyền vào người nàng một cỗ năng lượng do Thâu tâm quyết tạo ra "Cô cô không cần lo lắng! Quá nhi không sao."

Dương Quá nhìn Tiểu Long Nữ trong ngực mình khuôn mặt ửng hồng, thân thể nàng khẽ run, biết chắc là mình đã thành công nên bạo gan cúi đầu hôn xuống. Tiểu Long Nữ kinh hô một tiếng: "Quá nhi ......" Cái miệng anh đào nhỏ nhắn đã bị Dương Quá dùng miệng ngăn lại, đầu lưỡi hắn tiến vào, vui sướng quấn lấy đầu lưỡi của nàng không ngừng dây dưa, phiên giảo. Tiểu Long Nữ bị hành động của Lục Tinh ( sau này gọi hắn là Dương Quá ha :

D) làm cho bối rối, nàng không biết phải làm gì toàn thân lại vô lực, mặc cho Dương Quá hí lộng. Nàng nằm yên trong ngực hắn, cả người nóng như bị lửa thiêu đốt.

Tiểu Long Nữ cả người như nhũn ra.

Dương Quá ôm lấy ngọc thể mềm mại của nàng, trên giường băng nhưng thân nhiệt cả hai không ngừng tăng lên. Cổ mộ ấm áp như xuân, ngoại trừ nến đỏ phát ra âm thanh "Phách ba", c òn lại là tiếng dồn dập thở dốc của Tiểu Long Nữ. Dương Quá cao hứng, thưởng thức ngọc thể của cô gái trên giường băng. Trải qua lần kích tình vừa rồi, mái tóc Tiểu Long Nữ đã rối loạn, gương mặt hiện ra một mảnh triều hồng, mũi ngọc chảy ra một giọt mồ hôi hột, quần áo đã bị mồ hôi làm ướt dán chặt vào thân thể băng thanh ngọc khiết, vùng đất bí mật cũng mơ hồ ẩn hiện.

Dương Quá thuần thục bỏ đi tất cả chướng ngại trên người Tiểu Long Nữ, tinh tế ngắm nhìn thân thể tuyệt mĩ của Tiểu Long Nữ. Thân thể trắng như ngọc với hai tòa bồng đào ngạo nghễ nhu nộn, hết sức chọc người mà trìu mến, trên hai tòa nhũ phong là hai khỏa phấn sắc hồng hồng, khiến kẻ khác hận không được lập tức lên núi hái xuống. Tiểu phúc bóng loáng, nhẵn nhụi, khiết bạch rất mê người, chân ngọc thon dài thẳng tắp tản ra một vẻ đẹp sáng lộng lẫy.

Phía dưới tiểu phúc là vùng địa phương thần bí đen nhanh như hút hồn phách. Dương Quá khéo léo xoa một bên đầu vú của Tiểu Long Nữ, lại nhẹ nhành liếm đầu vú còn lại. Dương Quá dụng lòng bàn tay ma sát đầu vú khiến Tiểu Long Nữ không nhịn được nhẹ giọng rên rỉ.

Hắn đưa tay lên đùi nàng nhẹ nhàng vuốt ve khe khẽ, ma thủ lần đường hướng đến địa phương thần bí nhất. Dương Quá dùng một tay vuốt ve nhũ phong của nàng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve khe động thần bí. Nét mặt Tiểu Long Nữ lộ ra vẻ say mê nhắm mắt hưởng thụ. Đột nhiên Dương Quá dùng sức bóp mạnh vú nàng, cả người Tiểu Long Nữ không khỏi chấn động, hai chân không tự chủ được khép lại, ngón tay Dương Quá trực tiếp tiến vào tiểu huyệt ướt át.

Dương Quá cúi đầu hướng xuống tiểu huyệt, liếm cánh hoa màu đỏ xinh đẹp, nuốt lấy mật dịch. Nàng hai tay dùng sức ôm cổ Dương Quá, kéo đầu hắn lại sát âm hộ mình hơn. Đợi hắn dùng đầu lưỡi đi vào, Tiểu Long Nữ đã có hai lần đạt cao triều khoái cảm khiến thần trí mơ hồ.

Dương Quá nâng hương đồn Tiểu Long Nữ lên, lấy đại bảo bối đặt tại cửa tiểu huyệt ướt át của nàng, chậm rãi tiến vào thân thể xử nữ của Tiểu Long Nữ. Do trải qua nhiều động tác kích tình khiến cho âm đạo ẩm ướt co dãn, Tiểu Long Nữ vẫn chưa cảm thấy đau đớn nhiều lắm, chỉ có một chút điểm cảm giác khang khác. Dương Quá bắt đầu vừa rút bảo bối ra rồi lại chậm rãi đưa vào.

Khiến tiểu huyệt của Tiểu Long Nữ lại nhận được sự kích thích cực lớn.

"A ...... a ............. hảo thoải mái ......" Dương Quá cầm hai chân trắng nõn của Tiểu Long Nữ giơ lên cao, gác ở trên vai, vận dụng sức lực trừu sát. "Ân ...... ân ...... không nên, muốn ta... cô cô ...... ta ...... Quá nhi ...... tiểu huyệt của cô cô đã quá ...... nga ...... Quá nhi ...... đại bảo bối làm ta rất thoải mái ...... ân ......" Dương Quá đột nhiên thay đổi chiến thuật, đem đại bảo bối một lần rút ra toàn bộ, sau đó dụng lực cắm vào. "Nga ...... ân ...... Quá nhi ...... ân ...... hảo bảo bối ...... tiểu huyệt rất thoải mái ...... nga ...... ta đã quá ...... ân ...... nga ...... đã chết đi được ...... ân ......"

Tiểu huyệt của Tiểu Long Nữ khép mở liên tục. Dâm thủy chảy ra như mưa. "Phốc tư", "Phốc tư", "Phốc tư", "Nga ...... đại bảo bối... nga... ngươi sáp ta thật đã quá...... ân.. nga ...... Quá nhi ... tiểu huyệt cho ngươi đụ sảng khoái tới chết ...... ân ...... nga ." "Hảo đồ đệ của ta...... ân ...... nga ...... nga ...... nga ...... tiểu huyệt đã chết ...... nga ...... ngươi kiền chết cô cô rồi ...... nga ......" "Long cô cô ...... nga ...... nga ...... tiểu huyệt sướng quá ...... nga ...... đại bảo bối sáp nhập cực thoải mái ...... nga ......" "Hảo đồ đệ ... a ...... nga ...... ân ...... ân ......" "Ân ...... đại bảo bối đồ đệ ...... ân ...... sáp nhanh một chút ...... nga mạnh..... mạnh mẽ kiền tiểu huyệt ...... ân ...... dùng lực mạnh mẽ sáp ta ...... nga ...... cô cô muốn ngươi ...... ân ...... ân ......" "Ân ...... hảo đồ đệ ...... nhanh...... nga ...... cô cô không được ...... nga ...... tiểu huyệt cô cô muốn ... đi ra rồi ... a ...... a ...... tiểu huyệt"Nga ...... hảo đồ đệ ...... cô cô sướng quá ...... nga ...... ân ......" Tại sát na nàng tới cao triều, tử cung gấp gáp co rút lại cuốn chặt lấy đại bảo bối, một lượng lớn âm dịch chảy ra không ngừng, hai tay hai chân nàng quấn chặt lấy Dương Quá. Tiểu huyệt co rút mãnh liệt, cảm giác được đại bảo bối sắp xuất tinh. Cả người nàng lập tức mềm nhũn ra vô lực nằm xuống giường băng, trực tiếp tiến vào giấc mộng. Dương Quá xuất ra một lượng lớn tinh dịch toàn bộ bắn vào tận cùng tử cung của Tiểu Long Nữ.

Hắn nằm thở hổn hển trên người Tiểu Long Nữ và không ngừng thầm nghĩ "Thật không thể tin được, ta là Dương Quá, ha ha, ta là Dương Quá." Hắn nhìn thân thể Tiểu Long Nữ nằm bên dưới cười thầm: " Thâu Tâm Quyết đúng là Thâu Tâm Quyết, ta chỉ mới nhìn vào mắt nàng thôi mà nàng đã tự động hiến thân cho ta rồi. Thật đúng là bất tử dâm công. Ha ha. Chẳng mấy chốc là ước mơ bao lâu nay của ta trở thành hiện thực rồi, ha ha, ta sẽ đem tất cả mỹ nữ thu vào hậu cung của ta.. Ha ha ha...................."

Dương Quá mãi đang suy nghĩ nên không để ý rằng Tiểu Long Nữ đã sớm tỉnh lại, đến khi phát hiện nàng đang chăm chú nhìn mình, hắn mới thốt lên:

- Cô! Cô! Ta...

Tiểu Long Nữ đưa tay ngọc lên che miệng Dương Quá lại rồi nhẹ nhàng nói"

- Ngươi đừng gọi ta là Cô Cô nữa...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!