Mộ Dung Ca quay đầu nhìn Lưu Tùng Nguyên.
Trên người Lưu Tùng Nguyên quả có chút yếu đuối bất lực, nên lời nói ra cũng không chút âm sắc, hắn liên tục ho khan, nói: "Người đó ngày đêm dùng hình với tại hạ, mặc dù tại hạ vẫn chưa hề tiết lộ, nhưng thật ra cũng không có gì để tiết lộ cả, nhưng có vẻ người đó đã biết được điều cần biết, bằng không sẽ không dễ dàng thả tại hạ ra."
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: "Lưu công tử cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng trước đi, những việc khác không cần lo lắng nữa." Lan Ngọc là muốn thông qua miệng của Lưu Tùng Nguyên để cho nàng biết, xưởng binh khí đang nằm trong tay hắn. Nàng nhịn không được cười lạnh một tiếng, từ bao giờ Lan Ngọc lại trở nên gấp gáp như vậy.
Ánh mắt Lưu Tùng Nguyên đầy phức tạp nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca, gắt gao chau mày lại, nương theo Lưu Ngữ Yên đỡ hắn vào nhà.
Lúc vừa bước đến cửa, Lưu Ngữ Yên quay đầu nhìn theo bóng xe ngựa chuẩn bị rời đi, từ góc độ này quả nhiên Mộ Dung Ca rất xinh đẹp, thậm chí có thể khiến người ta không muốn dời tầm mắt. Chắc nhờ dáng người này mới có thể hấp dẫn sự chú ý của Hạ quốc thái tử thôi! Từ tối qua đến giờ, tâm trạng nàng luôn hỗn độn, mãi vẫn chưa tìm được đáp án vì sao thái tử yêu thích Mộ Dung Ca như vậy? Thậm chí vì Mộ Dung Ca mà trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ?
Đến cả sự chủ động tiếp cận của nàng cũng không màng. Hay đúng như lời đồn đãi của mọi người, Mộ Dung Ca rất am hiểu thủ thuật phòng the?
Bất luận ở điểm nào nàng cũng không tin một nam tử có thể vĩnh viễn sủng ái duy nhất một nử tử.
Thế nên nàng vẫn còn cơ hội.
Lưu Tùng Nguyên thấy Lưu Ngữ Yên cứ luôn quay đầu liền nghi ngờ hỏi: "Yên Nhi, muội đang nhìn gì vậy?"
Cả người Lưu Ngữ Yên hơi run lên, vội lắc đầu, "Không có gì. Chẳng qua Yên Nhi có chút thắc mắc, tựa hồ Mộ Dung Trắc phi không giống như trước kia, không chỉ có dung mạo, mà đến cả tính cách đều thay đổi. Sao tỷ ấy lại không suy nghĩ cho huynh muội mình, ở lại nơi đây sao có thể an toàn được. Nếu được ở lại phủ thái tử, nhất định chúng ta sẽ không phải lo lắng sẽ có người đến ám hại nữa."
Nghe vậy, thần sắc Lưu Tùng Nguyên lập tức trầm xuống, lạnh giọng quát thẳng: "Nghĩ vớ vẫn! Huynh muội ta có thân phận gì mà dám ngồi ngang với Mộ Dung Trắc phi! Nàng có thể cứu ta đã là đại ơn đại đức, sao Yên Nhi muội lại trở nên tham lam không biết tự thỏa mãn. Phủ thái tử là nơi ta và muội có thể vào ở sao? Những lời này đừng để ta nghe được lần nữa đấy!"
Miệng Lưu Ngữ Yên ong ong muốn phản bác nhưng không biết phải nói như nào. Lòng thầm bất mãn, dựa vào cái gì mà Mộ Dung Ca có thể ở lại trong phủ thái tử, được nam tử tuyệt vời như trích tiên sủng ái? Còn bọn họ thì phải lẩn tránh lén lút ở đây, ông trời không khỏi quá mức không công bằng rồi.
Lưu Tùng Nguyên biết rõ những lời hắn vừa nói không thể lọt được vào tai của Lưu Ngữ Yên, lòng thầm gõ trống, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Sao Yên Nhi lại trở nên không biết nặng nhẹ, thậm chí những lời nói ra đầy ý đố kỵ với Mộ Dung Ca?
Nếu không phải trong người hắn đang rất mệt, cả người sắp trụ không nổi nữa nhất định hắn sẽ truy hỏi đến cùng. Nhưng thổi, để ngày sau hỏi lại cũng được.....
Xe ngựa cứ thong thả đi trong dòng người, Mộ Dung Ca ngồi lay động theo. Thờ cổ đại này xe ngựa là một thứ vô cùng xa hoa, nhưng cũng không phải rất thoải mái. Mỗi lần ngồi nàng đều cảm thấy khó chịu vô cùng, nếu không phải kinh thành quá lớn, đi lại mà không ngồi xe ngựa e là cả ngày cũng không tới đích đến.
Đột nhiên có người chặn ở phía trước xe ngựa, vì thế xe phải miễn cưỡng dừng lại.
"Tiểu Thập, có chuyện gì vậy?" Nàng hỏi Tiểu Thập đang ngồi ở ngoài xe. Trên xe ngựa có dấu hiệu của phủ thái tử, tuyệt đối không ai dám tùy ý chặn lại.
Tiểu Thập trầm mặc một lát mới xốc mành xe, sắc mặt hơi tái nhợt nhìn Mộ Dung Ca, dùng thủ ngữ để báo. "Là công tử." Thật không ngờ bây giờ lại được gặp công tử! Từ khi được biết công tử đã làm ra đủ thứ chuyện xấu như vậy, chút ít hảo cảm còn xót lại của hắn dành cho công tử cũng tan biến theo khói mây.
Chẳng qua... hắn vẫn không tránh khỏi có chút thương tâm.
Mắt quang Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, là Lan Ngọc sao? Xuất hiện thật đúng lúc a!
"Không biết Mộ Dung Trắc phi có muốn biết bản điện hạ đã biết được những gì?" Bên ngoài xe vang đến giọng nói dịu hòa của Lan Ngọc khiến bất cứ ai cũng phải định tâm.
Người tới lui hai bên đường nào có biết, nam tử có giọng nói ôn nhuận hiền hòa này lại có một trái tim vô cùng tàn độc và đen tối.
Mộ Dung Ca cũng không định xuống xe, chỉ thong thả ngồi trên xe ngựa nhẹ giọng đáp: "Đại hoàng tử đã biết những gì cũng không cần vòng vo, cứ nói ta nghe xe! Cứ thế quanh co như vậy có khác gì hành động của những phụ nhân? Ta lại cực kỳ chán ghét tính cách lôi thôi đó."
Lời này quả thực không khách khí, một chút mặt mũi cũng không chừa cho Lan Ngọc! Thật ra nàng nào cần phải chừa thể diện gì cho hắn chứ, hắn tuyệt đối không xứng đáng.
Thần sắc Lan Ngọc khẽ đọng lại, ánh mắt lạnh lùng im lặng nhìn xe ngựa kia không chút động đậy. Người tới kẻ lui trên đường đều thấy vẻ mặt tinh mỹ và lối ăn vận khí khái bất phàm liền biết đây là một quý nhân nên cũng không dám đánh giá lung tung, không muốn tự rước họa vào thân đều mau chóng cúi đầu rời đi.
Đợi một lát cũng không thấy Lan Ngọc trả lời, Mộ Dung Ca nhíu mày cười lạnh: "Nếu Đại hoàng tử không còn gì để nói nữa thì ta phải đi thôi."
"Muốn mau chóng hồi phủ gặp thái tử ư? Mộ Dung Trắc phi không cần sốt ruột như vậy, bây giờ thái tử đang cùng Thượng Quan tiểu thư tiến cung gặp phụ hoàng, không mất một giờ nửa khắc cũng không hồi phủ được đâu." Khóe miệng Lan Ngọc khẽ nhếch lên, mặt vẫn mang một vẻ tươi cười dịu dàng, giọng nói trước sau như một đều nhu hòa như vậy.
Mộ Dung Ca nhẹ nhíu mày, giọng điệu dối trá của Lan Ngọc nghe vào trong tai quả có vài phần buồn nôn, vẫn như năm nào, hắn vẫn muốn châm ngòi ly gián? Mộ Dung Ca đã hết kiên nhẫn nói ngay: "Đại hoàng tử muốn gì xin cứ nói thẳng. Còn nếu không còn gì nữa, ta cũng không muốn lãng phí thời gian."
Ánh mắt phức tạp của Tiểu Thập luôn quan sát Lan Ngọc, về sau nhất định công tử sẽ phải hối hận! Sao công tử có thể làm ra những việc táng tận lương tâm đến vậy?
Nhận được câu trả lời hết kiên nhẫn của Mộ Dung Ca, đôi mắt Lan Ngọc nhất thời trở nên sâu thẳm và rét lạnh. Một khi tâm trạng của Mộ Dung Ca trầm ổn trấn định sẽ không dễ dàng để người ta lừa gạt, thậm chí sẽ không dễ sa vào bẫy. Nếu vậy... chi bằng hắn thay đổi chủ ý một tí, cười khẽ: "Bản điện hạ không còn gì để nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!