Rốt cuộc hắn là loại người nào? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Đoán được ý nghĩ của Lý Phỉ ý, giọng
Trình Tử Mặc lạnh lùng vang lên: "Kỳ thật ngươi không phải sợ cái gì chỉ cần trồng ra là được, đương nhiên ta sẽ cho ngươi đủ thời gian, dù sao
cây này cũng không dễ trồng được ra. Nhưng là ta hy vọng thứ này người
không cho người thứ tư biết."
Hiện tại trong lòng Lý Phỉ, Trình Tử Mặc là một gốc cây Mạn Đà La có độc, nở rộ xinh đẹp lại mang theo độc tính trí mạng.
Lý Phỉ cầm hộp ngọc ra tửu lâu đi thẳng về trang viên.
"Công tử, kỳ thật ngươi không cần phải
nói nói vậy, chỉ cần cho nàng một ít ưu việt nàng cũng sẽ làm." Trình
thúc nhớ tới Lý Phỉ vừa rồi mặt tái nhợt, nói.
"Nàng là người thông minh, cấp nàng ưu
việt là không đủ. Giống vừa rồi cho nàng ưu việt lại cho thêm điểm uy
hiếp không phải tốt nhất sao?"
"Nhưng là…" Trình thúc còn muốn nói gì đó lại bị ngắt lời.
"Trình thúc, ta không biết ngài còn tốt bụng với nàng vậy đó."
Về nhà, Lý Phỉ đi thẳng vào phòng, tiến vào không gian.
Thời gian này bận quá nên đã lâu không vào không gian.
Lúc này vào không gian Lý Phỉ hít sâu mấy hơi thở, cảm thấy trọc khí ở ngực lúc nãy giờ đã tiêu tán, tâm tình
cũng tốt rất nhiều.
Lý Phỉ lấy hộp ngọc ra xem hạt giống kia. Lý Phỉ chưa nhìn thấy hạt giống này bao giờ, cũng biết không gian của
mình rất tốt với sự sinh trưởng của thực vật. Hạt giống này có thể mọc
được ra.
Rốt cuộc đây là cây gì vậy? Trình Tử Mặc
im hơi lặng tiếng kia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng còn đã điều
tra hết về nàng? Cuối cùng là uy hiếp về gốc cây thần bí này.
Không biết lúc này đây làm chuyện này là đúng hay sai, giao thủ với một người như vậy mình dường như không có đường lui!
Lý Phỉ thở dài một hơi, trước cứ ươm trồng đã rồi nói sau.
Lý Phỉ ra khỏi không gian gọi Hồ thúc
đến, dặn hắn cho Điền Dân đi trồng Lục thảo ở những đám đất trống, bao
gồm cả đất trống dưới gốc cây ăn quả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!