Chương 22: Trong truyền thuyết a ngưu ca

"Tỷ, có thể ngừng một lát ở nơi này không?" Xe ngựa chạy được một lúc thì bỗng nhiên Lý Mai ngượng ngùng nói.

"Ừ." Lý Phỉ dặn xa phu dừng lại. Thấy Lý Mai xuống xe, đi đến nhà ở cách đó không xa lắm, bên trong có người đi

ra, Lý Mai nói một câu với hắn rồi lại lập tức lên xe.

"A Ngưu ca ca." Một giọng nói mềm yếu trong xe ngựa vang lên.

Lý Phỉ chấn động thân mình, thực sự có người tên A Ngưu ca?

Đến khi Lý Mai lên xe thấy tỷ tỷ nhìn

mình chằm chằm càng thêm ngượng ngùng. Nhất định là tỷ tỷ thấy mình rất

hư rồi dám nói chuyện với nam nhân.

Nhưng là, "Tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, muội chỉ là muốn cùng A Ngưu ca nói lời tạm biệt. Hắn tốt lắm, vẫn hay làm

việc giúp nà chúng ta."

"Ừm, không có việc gì." Lý Phỉ thấy bộ

dạng vội vội vàng vàng giải thích của Lý Mai bèn xua tay nói cho nó biết không sao cả. Cho dù là Lý Mai có ý tứ gì với hắn, thì nó cũng chỉ là

đứa trẻ mười hai tuổi thôi, để lập gia đình thì còn sớm lắm. Lý Phỉ hoàn toàn đã quên, nữ tử thời đại này lập gia đình đều rất sớm!

Đến nhà mới, Lý Phỉ cho người chuyển hết đồ đạc vào. Lúc này nàng cũng nhìn thấy cha Xuân Hoa. Một nông dân

khoảng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, là hằng năm phơi nắng nơi đồng

ruộng. Ông nhìn thấy Lý Phỉ thì chà xát tay nói: "Tiểu Phỉ, thời gian

qua con đi đâu vậy? Làm sao mà có tiền mua nhà này?"

Lý Phỉ thấy ánh mắt ông lóe ra dường như là không dám nhìn, chỉ vụng trộm đưa mắt nhìn đầy quan ái.

Bỗng nhiên Lý Phỉ cảm giác được nam nhân này thật sự có tình thương của người cha dành cho nữ nhi, có lẽ là

không biết biểu đạt. Mẹ Xuân Hoa sau khi gặp Lý Phỉ, mặc dù có oán giận, nhưng nghe được nàng nói mua cho tòa nhà, bà chỉ lo cao hứng thôi, làm

sao sẽ nghĩ đến nữ nhi của bà đi đâu, làm cái gì, vì sao lại có nhiều

tiền như vậy?

Mà người hàm hậu trước mắt này, câu nói đầu tiên là hỏi nàng đi đâu lâu vậy? Trong lời nói nồng đậm sự lo lắng cho nữ nhi.

Lý Phỉ có chút cảm khái, "Ta đi xa nhà

một chuyến, nhưng không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng. Số tiền

này là quang minh chính đại kiếm được."

Dường như ông còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói thêm gì nữa.

Lý phỉ đã mua sẵn một số đồ gia dụng,

chỉ cần thu dọn lại một chút là xong. Lý Phỉ nhìn Lý Mai mang theo hai

đứa nhỏ hớn hở chuyển đồ, cười cười, cáo biệt Lý Mai: "Ta phải đi rồi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!