Cô đã đi ngược thời gian, đây là cơ hội làm lại từ đầu của Lâm Ninh, cơ hội giữ lấy và bảo vệ những người cô yêu thương.
Lâm Ninh sẽ không sai lầm nữa, kiếp trước lòng tin của cô đã giết chết cô, lần này trở lại là cơ hội duy nhất.
Nhìn đơn ly hôn trên tay, Lâm Ninh ngắm nhìn nét chữ thật trang nghiêm kia.
"Phàm Dương…" Lâm Ninh thốt lên thật khẽ tên anh, đắm chìm vào nét chữ ấy.
Lần này cô sẽ nắm lấy người đàn ông này, không thể để vụt mất anh nữa, kiếp trước não cô úng nước lèo một lần rồi, không thể úng nước lèo cả kiếp này.
Nhưng mà hình như sau khi anh để đơn ly hôn ở bệnh viện, anh không hề trở về Hoa Viên gặp cô, anh chỉ gặp cô tại toà án.
Hớ?
Lâm Ninh ngớ ra, vậy là cô chẳng còn cơ hội gặp anh nữa sao?
Cô sẽ chỉ gặp anh tại toà và… Hai người ly hôn?
Không không không, không được như vậy.
Lâm Ninh điên cuồng lắc đầu, cô phải nghĩ cách tìm anh, phải nói với anh là cô sẽ không ly hôn.
Lâm Ninh tìm điện thoại, màn hình điện thoại hiển thị chín giờ sáng, giờ này chắc hẳn Phàm Dương ở công ty rồi.
Lâm Ninh bước xuống giường, tay trái bị băng bó cầm lấy kim truyền nước trên mu bàn tay phải rút ra. Vừa rút ra kim truyền, cửa phòng đã mở ra, cảnh tượng rút kim lọt vào mắt Doãn Linh, cô bạn lập tức la hét.
"Này! Cậu lại làm cái gì vậy?"
Doãn Linh thét lên, cầm chiếc bình giữ nhiệt chạy đến, ném bình giữ nhiệt lên giường, cầm lấy hai tay Lâm Ninh kiểm tra.
"Cậu lại muốn bày trò gì vậy? Muốn chết nữa à?" Nhìn kim tiêm bị rút ra, Doãn Linh sốt sắn ấn vào nút cảnh báo trên tường, đẩy Lâm Ninh ngồi lên giường bệnh.
Lâm Ninh vội giải thích.
"Tớ có làm gì bậy bạ đâu, tớ muốn đến chỗ Phàm Dương nói chuyện."
"Muốn nói cái gì thì cũng phải đợi khi khoẻ đã" Doãn Linh đẩy Lâm Ninh lên giường, gương mặt xinh đẹp trừng lên "Cậu ở yên trên giường cho tớ, chẳng phải vừa rồi cậu than đói sao?"
Doãn Linh đi sang chiếc tủ bên kia giường, mở cánh cửa tủ lấy ra một cái bát sứ. Lúc này bác sĩ từ bên ngoài chạy vào theo tín hiệu đèn báo, Doãn Linh chỉ tay bệnh nhân trên giường mách lẻo với bác sĩ.
"Bác sĩ xem, cậu ta tháo kim truyền muốn nổi loạn a."
Lâm Ninh ú ớ trên giường, bác sĩ đi đến kiểm tra rồi ghim lại kim truyền, người phụ nữ áo trắng già dặn kinh nghiệm căn dặn.
"Cô vừa tỉnh lại, ngoan ngoãn dưỡng sức đi, cô mất máu nhiều lắm đó, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phục hồi sức khoẻ."
"Đấy, có nghe bác sĩ nói không" Doãn Linh đổ cháo gà từ bình nhiệt ra bát sứ, cháo gà nóng hổi bốc ra làn khói trắng.
Lâm Ninh bất lực, bây giờ lệnh Doãn Linh chẳng khác nào lệnh trời cả, Lâm Ninh đành phải ngoan ngoãn ngồi yên trên giường bệnh, tận hưởng dáng vẻ lo lắng của Doãn Linh dành cho mình.
Doãn Linh đỡ chiếc bàn ăn hạ xuống giường, bưng bát cháo gà nóng hổi đặt lên, đặt chiếc thìa gỗ vào bát.
"Cậu có cần tớ đây đút cháo cho cậu không?"
"Uầy" Lâm Ninh xị mặt "Tớ có phải liệt đâu chứ."
Cô rạch tay trái, tay phải vẫn rất bình thường, Lâm Ninh giơ bàn tay phải cầm thìa gỗ, khuấy đều cháo nóng.
Doãn Linh ngồi bên cạnh giường nhìn cô bạn ngoan ngoãn thổi cháo, ngạc nhiên hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!