Chương 3: Đi ngược thời gian

"Điên rồi điên rồi, điên thật rồi!"

Doãn Linh lầm bầm, ánh mắt kỳ thị nhìn Lâm Ninh.

"Cậu sao thế?" Lâm Ninh cảm thấy kỳ lạ, chợt nghĩ đến chuyện gì kỳ lạ làm cho âm thanh của cô trùng xuống.

Lại chẳng lẽ đây không phải hoàng tuyền? Chẳng lẽ cô không chết mà đã quay ngược thời gian?

Nhìn biểu hiện kinh hoàng của Doãn Linh chân thật lắm a, Lâm Ninh mới nheo mày, bàn tay vừa nâng lên véo má hạ xuống, mới chú ý đến lớp băng vải trắng quấn trên cổ tay.

Nhìn băng gạt quấn đầy cổ tay, vừa rồi Doãn Linh cũng có nói là cô đã cắt cổ tay tự sát.

Trong trí nhớ của Lâm Ninh, cô cắt cổ tay tự sát sau khi kết hôn được nửa năm, cô vì muốn nhanh chóng ly hôn với Phàm Dương nên đã làm đủ mọi cách chèn ép anh. Sau bao nhiêu cách không ép được anh, Lâm Ninh đã dùng đến cách cuối cùng là cắt cổ tay tự sát.

Chuyện cắt cổ tay tự sát này cũng là do xúi giục của chị cô, Lâm Ái Mỹ.

"Doãn Linh này, hiện tại là năm bao nhiêu thế?" Lâm Ninh muốn xác nhận bản thân có đang thật sự quay ngược thời gian hay không.

"Hả?" Doãn Linh liền che mặt, tự mình thì thầm với chình mình "Cậu ấy điên thật rồi sao? Làm sao bây giờ ôi?"

Dù Doãn Linh thì thầm nhưng vẫn đủ để Lâm Ninh nghe thấy, Lâm Ninh nghiêm túc hỏi.

"Mình hỏi cậu đây là năm bao nhiêu?" Lâm Ninh thở hắc, trông chờ vào câu trả lời của Doãn Linh. Doãn Linh cứ che miệng, mặt mày kì thị, không có tâm trí trả lời câu hỏi của Lâm Ninh.

Cô liếc qua liếc lại lẩm bẩm tính nhẩm.

Nếu nói đây là ngày cô cắt cổ tay tự sát sau nửa năm ly hôn vậy có nghĩa là Lâm Ninh đang ở giai đoạn hơn mười năm về trước, khi mà cô và Doãn Linh vừa bước qua hai mươi tuổi.

Phải rồi, cô bạn trẻ trung xinh đẹp ở ngay trước mặt kia chính là bằng chứng cho bọn họ đang ở lúc hai mươi tuổi.

"Làm sao bây giờ, Lâm Ninh của tôi điên thật rồi, tôi phải làm sao đây?" Doãn Linh che miệng tự nhủ với bản thân, Lâm Ninh không nhịn được phì ra một tiếng cười.

Đúng rồi a, Doãn Linh ở cái tuổi đôi mươi là đáng yêu cũng nghịch ngợm nhất.

Nói vậy nghĩa là… Lâm Ninh đang cười bỗng khựng lại.

Cô thật sự sống lại rồi sao? Quay về mười năm về trước?

Thế cho nên… Doãn Linh mới trẻ trung xinh đẹp và vẫn còn sống sờ sờ ở kia.

Lâm Ninh vung cánh tay không có băng bó đánh đánh vào đầu, muốn bản thân tỉnh táo.

Chuyện quay ngược thời gian làm sao có thể xảy ra a, điều đó rất phi lí.

Lâm Ninh đánh vầng thái dương, Doãn Linh nhìn thấy cô bạn chuyển sang tự đánh vào đầu trợn mắt há hốc, vội chụp lấy tay Lâm Ninh ngăn cản.

"Cậu làm cái gì vậy?"

Lâm Ninh chau đầu lông mày đến giữa thái dương phát đau, xoay đầu nhìn sang chiếc tủ bên giường bệnh tìm kiếm.

"Điện thoại của mình…" Lâm Ninh muốn tìm điện thoại, một tờ giấy đập vào mắt, bàn tay đầy băng bó cấm lấy tờ giấy lên đọc.

Đơn ly hôn.

Ba chữ đập vào đôi mắt, Lâm Ninh ngơ ra, đôi mắt mở to dần dần đỏ, nhìn xuống phía dưới là chữ ký rất đẹp của Phàm Dương.

Doãn Linh đã nhìn thấy tờ đơn đó từ sớm, trách móc nói.

"Cũng tại cậu, bây giờ cậu vừa lòng chưa? Phàm Dương đã ký đơn ly hôn với cậu rồi, mãn nguyện rồi phải không?" Doãn Linh bực dọc, khó chịu mắng mỏ "Mình thật không hiểu nổi cậu đó Lâm Ninh, rốt cuộc Phàm Dương có chỗ nào không tốt mà cậu cứ làm loạn lên đòi ly hôn vậy? Mình nói thật cậu này…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!