Phàm Dương dỗ ngọt Lâm Ninh một lúc, cô sụt sùi nước mắt, nói đi nói lại vẫn nghi ngờ.
"Anh có thật là không muốn vợ nhỏ không?"
Phàm Dương chỉ biết cười khổ, hôn rít một hơi thật sâu trên mái đầu nhỏ.
"Một mình em chưa đủ loạn à?"
"Đủ rồi…" Lâm Ninh lẩm bẩm thủ thì.
Ừ thì chỉ mình cô thôi là được rồi, ông Phàm này chỉ là tấm chồng của Lâm Ninh, cái cần gạt này hơi khó nuốt nhưng mà cũng chỉ của mỗi Lâm Ninh a!
Phàm Dương liền cười, cưng chiều ôm ấp người trong lòng.
"Đúng rồi, mình em là đủ rồi, không thêm không bớt."
"Hựm…" Thế mà vừa rồi anh còn lựa chọn nào là đệ nhị đệ tam mỹ nhân, còn lựa sang cả chân dài.
Cơ mà bây giờ nghĩ lại, giọng anh lúc đó tuy là rất nghiêm nhưng nghe như nào cũng có cảm giác đang trêu ngươi khích tướng Lâm Ninh.
Lâm Ninh xoay mặt nghiêng một bên để nhìn người phía sau, cái miệng nhọn ra.
"Anh lại trêu em à?"
"Không" Phàm Dương liếc mắt đi nơi khác, rất thản nhiên mà vô tội đáp.
"Anh nào có dám trêu gì bà lớn."
Há! Nói như vậy là rõ ràng quá rồi.
Mặt Lâm Ninh đen kịt, xoay ngược lại vung nắm đấm vào lòng ngực anh.
"Anh đừng có trêu em nữa!"
Phàm Dương hứng chịu cú đấm, rất thoải mái ôm bà nhỏ, dụi vào gò má đỏ thẹn hôn một cái.
"Ngoan nào, bà lớn sau này không cần nhẫn nhịn, không thích thì cứ nói không thích biết chưa?"
"Ựm… Đã biết" Lâm Ninh bậm môi, khoé miệng cong cong muốn cười, đi mắt vẫn còn ướt xoè liếc đi nơi khác.
"Em muốn đi tắm."
Phàm Dương gật gù, bước xuống mép giường, hai cánh tay rộng vững chắc dang ra.
"Đến đây, anh ôm bà lớn đi tắm."
Hai tiếng bà lớn thật là lọt lỗ tai, Lâm Ninh chúm chím miệng cười, tay ôm chăn nhích nhích đến mép giường. Phàm Dương nắm lấy chiếc chăn ném ra, hai tay trực tiếp ôm lấy thân ngọc trắng ngần bế lên, làn da mẫn đỏ lấm tấm những vết hôn.
"Oái…" Lâm Ninh thốt lên, tay choàng ngang ngực che lại nụ hoa xấu hổ, tay phủ xuống vùng tam giác.
Phàm Dương phì cười, cúi xuống hôn trộm lên môi Lâm Ninh một cái rồi khẽ âm tà nịnh nói.
"Che làm cái gì, chỗ nào anh cũng chạm, chỗ nào cũng hôn qua rồi."
Biết là vậy nhưng mà vẫn phải ngượng chứ?! Một người trần như nhộng còn một người quần áo phẳng phiu như kia thì làm sao mà chẳng ngại cho được?
Phàm Dương ôm Lâm Ninh vào phòng tắm ngâm nước ấm, sau đó trở ra cùng nhau dùng bữa, ăn xong Lâm Ninh còn phải uống một bát thuốc đen kịt.
Tuy cô không thích nó nhưng nghĩ đến chuyện giường chiếu không ổn, vấn đề giường chiếu này rất hệ trọng trong hôn nhân, càng vô cùng quan trọng để nắm giữ người đàn ông của mình, thuốc có đắng đến mấy Lâm Ninh cũng nhắm mắt nhắm mũi uống hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!