"Ông Phàm… Nhẹ một chút đi."
Lâm Ninh không hề biết, đó là câu nói vô nghĩa nhất cuộc đời này.
Phàm Dương còn chưa giải thoát con thú dữ đang giấu trong quần, anh lột trần cô, dùng ngón tay trêu ghẹo Lâm Ninh một lúc, còn không đến mười phút, Lâm Ninh cao trào ba lần.
Bộ dạng của Lâm Ninh lúc này trông vô cùng khả ái, trong mắt Phàm Dương lại có chút đáng thương.
Thiếu nữ toàn thân nhiễm đỏ, khắp nơi trên ngực là dấu hôn đỏ hồng, đôi môi đỏ mọng khép mở hít thở không khí. Vầng trán xuất ra mồ hôi, những sợi tóc bết dính trên gương mặt, đôi mi ướt át một lớp nước, trong con ngươi không tỉnh táo mơ mơ hồ hồ.
Lâm Ninh trần trụi nằm trước mặt Phàm Dương hít thở, cảm giác có chút giống một kẻ bại trận. Bởi cô thì đã trần trụi nằm thê thảm thở, còn Phàm Dương chỉ cởi mỗi áo, ngồi bên cạnh ngắm nhìn chiến lợi phẩm.
Lâm Ninh há miệng hô hấp với không khí đã xong, toàn thân ê ê ẩm ẩm, nhất là chỗ dưới thân, nơi đó sau ba lần cao trào trở nên ướt đẫm, e là ga giường đã bị cô làm bẩn. Lâm Ninh hô hấp xong cũng định thần lại, mắt nhìn đến Phàm Dương ngồi bên cạnh đang ngắm nhìn cô.
Ánh mắt anh mang theo hơi nóng, còn có chút ý cười, anh nhìn ngắm thân thể Lâm Ninh không chừa một kẻ hở nào. Dáng vẻ nằm hít thở từ nãy đến giờ đều đã bị anh nhìn thấy, nhận ra chỉ có bản thân đang trần như nhộng, Lâm Ninh thẹn người, hai tay choàng qua che lại hai nụ hoa cứng rắn, hai chân khép lại giấu đi nơi thần bí ẩm ướt, ánh mắt lấp lánh nước nhìn anh.
"…" Cô không biết nên mở lời như thế nào, chần chừ một lúc, hai người nhìn nhau, Lâm Ninh mới hỏi.
"Anh… Anh không cởi quần ra à?"
Phàm Dương nhấc nhẹ đầu lông mày, ánh mắt đã sớm nhuộm đầy dục. Dù dục nhuộm đầy trên mắt, hạ thân nóng bỏng gào thét, con sói ngầm đội đũng quần cứng ngắt, Phàm Dương vẫn không có ý định tiếp tục, nảy ra một ý tưởng rất thú vị.
"Tôi không nghĩ là chúng ta nên tiếp tục."
"…" Câu nói của anh làm cho Lâm Ninh ngớ ra, hai hàng mi ướt chớp chớp, ngay sau đó Lâm Ninh nâng cơ thể mềm nhũng của bản thân nhỏm dậy.
"Em vẫn rất khoẻ" Cô tự tin nói, tay chân trở nên luống cuống nắm lấy bàn tay Phàm Dương.
"Em vẫn khoẻ mà…"
U oa, anh đây là đang chê cô đi.
Đã làm đến nước này rồi mà anh còn không có hứng thú làm tiếp, Lâm Ninh sẽ trở thành người phụ nữ thất bại nhất quả đất này mất.
Chồng mất hứng ngay trên giường, ôi, người đàn bà lãnh cảm, cô sẽ vinh dự nhận được danh xưng đó.
Chao ôi, cô là đệ nhất mỹ nhân Thành An kia mà, sao có thể không giữ nổi chân đàn ông?
"Đã như này rồi…" Lâm Ninh bị doạ sợ, đôi mắt tròn xoe nhìn Phàm Dương, hai tay cô nổi ra điểm run nắm chặt một bàn tay của anh.
"Đã như này rồi anh lại… Lại… Không muốn nữa?"
Nếu anh mà cứ thế dừng lại, cuộc đời này mỹ nữ này của Lâm Ninh sẽ chấm dứt, cô sẽ lập tức chui vào phòng tắm, leo vào bồn nước tự dìm chết mình.
Gương mặt thiếu nữ phiếm hồng có điểm tái nhợt, Phàm Dương nhếch đầu lông mày tỏ ý vô lực.
"Em không được đâu."
"Được mà, nhất định được" Lâm Ninh nói nhanh, hai tay nắm chặt tay anh, hoảng đến ruột gan chạy loạn.
"Hôm nay em đã xem nhiều phim lắm đó, em học được nhiều cách lắm, em… Em được mà."
Nét mặt tuấn lãm vẫn y như cũ, Phàm Dương không có một tia giao động nào.
"Em nhất định được…" Lâm Ninh nói, hai cánh môi run run bậm lại, đôi mắt tròn ngẩn lên nhìn anh, trái tim chạy loạn ngấn nước mắt ấm ức.
"Em được… Được mà…"
Bị doạ rồi, người đàn bà lãnh cảm sắp khóc đến nơi rồi a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!