Lục Tiến đến choàng tay lên vai Trịnh Kiệt Luân, vỗ lên vai Trịnh Kiệt Luân hai cái giống như lời chúc mừng.
Bàn ăn đủ người, mọi người ngồi xuống cùng nhau dùng cơm, chẳng biết là do tình cờ hay cố ý, Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc ngồi đối diện Dư Hoà và Viên Hạ Anh Túc.
Lục Tiến nói.
"Cá nướng vẫn chưa chín lắm, cho nên lát nữa chúng ta dùng sau."
"Thiếu gì đồ ăn, nay bác nấu nhiều món lắm" Mẹ Tinh cười cười, nói vội.
"Cá nướng lên sau cũng được."
Mọi người bắt đầu cầm lên bát đũa, bữa ăn nhà quê với những món ăn rất đỗi thân thuộc, ấy vậy mà lại thật ngon, nhất là đối với Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân, ở Thành An tụi anh chưa từng được ăn bữa cơm kiểu như thế này.
Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa nói những chuyện vu vơ, đặc biệt là nói về buổi bắt cá chiều nay. Dư Hoà và Viên Hạ Anh Túc không hiểu câu chuyện, chỉ có thể ngồi lặng yên dùng bữa.
Linh Lan ngồi hôm nay giữa Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc, trong ba người giống như một gia đình nhỏ, nhất là những khi Linh Lan muốn ăn món gì đó trên bàn, con bé không tự gắp mà lại chỉ ngón tay nhỏ kêu.
"Anh ơi, em muốn ăn cái đó."
Trịnh Kiệt Luân gắp món ăn con bé chỉ định, anh không gắp vào bát cơm của bé con, thẳng đũa đút cho Linh Lan.
Linh Lan ngoan ngoãn há miệng ăn, con bé chỉ việc ngồi giữa Tinh Lạc và Trịnh Kiệt Luân rồi chỉ chỏ, thế là được Trịnh Kiệt Luân đút đồ ăn đến đút cả cơm.
"Linh Lan hư quá nha."
Cha Tinh nhìn con bé rồi mắng yêu, Linh Lan chúm chím cái miệng đầy cơm, nhai nuốt rồi kéo kéo cánh tay Trịnh Kiệt Luân.
Anh nhìn bé con, khẽ hỏi.
"Sao nào? Linh Lan muốn ăn cái nào?"
"Hông phải hông phải."
Linh Lan lắc lắc bàn tay nhỏ, đầu cũng lắc lắc, câu lấy cánh tay Trịnh Kiệt Luân, tay nhỏ kia ngoắc ngoắc rồi lại che che ở miệng.
Con bé có chuyện muốn nói nhỏ nhỏ đây mà, Trịnh Kiệt Luân hạ thấp người nghiêng xuống, Linh Lan dùng bàn tay nhỏ che lại miệng, kề lên tai anh trai nhỏ bằng giọng nhỏ xíu xì xì.
Mọi người trên bàn nhìn màn anh em nói nhỏ nhỏ kia, ai ai cũng cảm thấy thật đáng yêu, nhất là Tinh Lạc, cô nhìn em gái đáng yêu ngồi bên cạnh cùng người đàn ông tuấn lãm ấy, cảm giác cứ hệt như một gia đình bé nhỏ.
Dư Hoà nhìn màn kia không lọt mắt, anh nhớ rõ Tinh Linh Lan rất khó lấy lòng, trước đây Dư Hoà còn chẳng thể dỗ ngọt Linh Lan rời khỏi tay Tinh Lạc, ấy vậy mà giờ đây, Linh Lan và người đàn ông kia thật thân thiết, nhìn qua còn tưởng rằng kia là một cặp cha con.
Linh Lan nói gì đó, gương mặt Trịnh Kiệt Luân tràn đầy ý cười rồi gật gật đầu.
Tinh Lạc ngạc nhiên nhìn con bé, tò mò không biết con bé nói chuyện gì với anh, nhưng cô còn chưa kịp hỏi, em trai Tinh Tiêu đã hỏi trước.
"Út Lan nói gì với anh đó?"
"Hí hí."
Linh Lan tủm tỉm cười, không thèm trả lời anh trai, ngon tay trỏ nhỏ chĩa vào món canh chua, gián tiếp nói cho mọi người biết rằng con bé đã thì thầm cái gì với anh, con bé gọi.
"Hai Luân a, út Lan ăn canh chuaaa."
Tinh Linh Lan như đứa trẻ vểnh miệng gọi, còn trẻ con kéo dài từ canh chua biểu cảm rất đáng yêu.
"…"
Tinh Tiêu ngớ ra, sau đó phì cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!