Quần áo đã chuẩn bị trước là một chiếc váy dài qua đầu gối, Lâm Ninh ăn mặt chỉnh tề được anh dắt ra ngoài phòng ngủ, Phàm Dương cũng bị ướt nên trở vào phòng tắm thay ra một bộ âu phục khác, cô ngồi ở giường ngủ chờ đợi.
Phàm Dương trở ra, lấy hộp y tế ra đi đến ngồi xuống bên cạnh.
"Đưa tay đây."
Anh yêu cầu, Lâm Ninh đưa cánh tay trái cho anh. Phàm Dương tháo ra băng gạt, dùng bông thấm thuốc khử trùng cẩn thận lau vết thương, lau thêm một lần bằng thuốc đỏ.
Lâm Ninh chăm chú nhìn đôi bàn tay thon dài đang ân cần chăm sóc cho cô, đôi tay anh rất to cầm nắm cổ tay Lâm Ninh, cái nắm nhẹ nhàng nâng niu như thể anh sợ sẽ làm vỡ Lâm Ninh vậy.
Nhìn anh như thế, Lâm Ninh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm giác được cưng chiều làm cho trái tim sớm héo tàn của Lâm Ninh được ủ ấm. Bàn tay kia của anh cầm chiếc kéo gấp bông gòn tẩm thuốc, vừa cẩn thận vừa chậm chạp chấm thuốc lên vết thương, anh thận trọng đến mức chiếc kéo gấp bông gòn cứ run run lên.
Lâm Ninh nhoe ra nụ cười, nói.
"Em không có đau đâu mà."
Anh trông nghiêm trọng quá đi thôi, vết cắt này so với những gì cô đã chịu đựng trước kia thì chẳng là gì.
Phàm Dương nghe nói như thế, liếc mắt lên nhìn Lâm Ninh.
"Em còn cười được, em có biết bản thân em đã sắp chết rồi không?"
Nếu hôm đó không nhờ bác Lý quản gia nói cho Phàm Dương nghe thì cô đã thật sự được lập mộ, buổi sáng hôm đó bác Lý nghe hai chị em Lâm gia nói chuyện gì đó liên quan đến tự tử, bác Lý đã nói nhanh với anh, anh nghe thấy thì liền dự cảm không lành, tối đó muốn về nhà kiểm tra, quả nhiên cô ngốc này đã cắt cổ tay tự sát.
Cô còn viết di thư bảo là muốn chết vì anh không đồng ý ly hôn, không trả tự do cho cô.
Lâm Ninh biết lỗi của mình, ánh mắt Phàm Dương nói lên bao nhiêu khó chịu dành cho cô, Lâm Ninh cúi đầu, cảm giác tội lỗi tràn trề.
"Em…" Giọng cô nhỏ lí nhí nhỏ xíu, định nói câu xin lỗi, mắt lại liếc qua chiếc đồng hồ Rolex màu đen ánh sang trọng trên cổ tay anh, mắt đồng hồ phản theo ánh sáng chiếu lên mặt cô.
Hơn tám giờ sáng…
"Tám giờ sáng mai tớ lại sang với cậu, cậu ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh, không được chạy lung tung đó" Lời dặn dò của Doãn Linh trong tiềm thức phát lên, Lâm Ninh đang tội lỗi tột cùng thì ngớ ra.
"Há?" Cô đột ngột thốt lên.
Bàn tay cầm chiếc kéo của Phàm Dương giật vội, xém chút nữa đã không thể kiềm chế lực, anh liếc mắt trừng Lâm Ninh.
Lâm Ninh mở to mắt há hốc hỏi.
"Đã tám giờ rồi?"
Phàm Dương thấm xong thuốc đỏ, tiếp theo quấn lại băng dính cho Lâm Ninh, không cần nhìn đồng hồ cũng có thể nắm bắt được thời gian mà gật đầu.
"Chết rồi" Lâm Ninh thốt lên, Doãn Linh đến bệnh viện không thấy cô chắc chắn sẽ nổi giận.
Phàm Dương vừa lúc hoàn thành xong băng gạt, Lâm Ninh đứng dậy, chạy lại giá treo mò vào túi áo khoác của mình tìm điện thoại.
Vừa cầm lên điện thoại, màn hình đã hiện thị cuộc gọi đến từ số của Doãn Linh, ghi chú trên màn hình là hai chữ "Bà cô", Lâm Ninh nuốt nước bọt, chấp nhận cuộc gọi nhưng không dám di lên lỗ tai.
Cuộc gọi được chấp thuận, giọng nói của Doãn Linh phát lên thật lớn, lớn đến mức còn tưởng điện thoại của Lâm Ninh đang phát bài phát chứ không phải là đang nghe điện thoại.
"Lâm Ninh cậu chạy đi đâu rồi?! Y tá nói là cậu bỏ đi từ đêm qua, cậu đi đâu rồi hả?!"
May mắn là Lâm Ninh không kề điện thoại lên lỗ tai, nếu không cô sẽ bị điếc mất. Lâm Ninh nhìn thấy Phàm Dương đã cất vào hộp sơ cứu, cô nói.
"Tớ ở chỗ Phàm Dương…"
"Tớ đã bảo là cậu khoẻ hẳn rồi mới được đi kia mà, Lâm Ninh cậu nghe lời tớ một lần không được hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!