Chương 5: (Vô Đề)

Đến giữa trưa Cố Vi về đến nhà, Diệp Huệ đã đi Cục Dân Chính làm xong thủ tục ly hôn, lúc này đang ở trong bếp nấu cơm, một người phụ nữ vừa mới ly hôn, bóng lưng nhìn rất cô độc, không ai có thể biết trong lòng bà đã chịu đả kích lớn như thế nào. Cố Vi lẳng lặng đứng ở cửa phòng bếp nhìn bà, đau lòng cho bà.

Diệp Huệ xoay người muốn lấy đồ vật, quay đầu lại liền thấy Cố vi đang đứng ngơ ngác ở cửa.

"Làm sao con lại đứng ngơ ngác ở cửa như thế, đói bụng sao? Lại xào nốt món này rồi chúng ta ăn cơm."

Cố Vi lấy trong túi ra chiếc sổ tiết kiệm đưa cho Diệp Huệ, sau đó tiếp nhận lấy cái chảo có cán trong tay bà, thuần thục xào nấu.

Diệp Tuệ nhìn sổ tiết kiệm trong tay, có chút ngây ngốc, vừa mở ra nhìn, bên trong vậy mà có 1500 đồng tiền.

Bà rất là kinh ngạc hỏi Cố Vi, "Sao con có nhiều tiền như vậy?"

"Lần thi này con đứng thứ nhất nên trường học thưởng 500 đồng tiền, trấn thưởng 1000 đồng tiền, trên người con không có chỗ để tiền, nên con gửi ngân hàng." Cố Vi vừa xào đồ ăn vừa nói rõ ngọn nguồn về số tiền của cô cho Diệp Tuệ nghe.

Diệp Huệ nghe xong, vừa vui mừng vừa kiêu ngạo, kích động đến hốc mắt cũng đỏ lên. ôm lấy Cố Vi nói: "Bảo bối của mẹ giỏi quá."

Cố Vi cũng không khiêm tốn, vỗ nhẹ tay Diệp Huệ, nói: "Cho nên, mẹ không cần phải thương tâm nữa, con gái mẹ sẽ chăm sóc tốt cho mẹ."

Diệp Huệ bị cô dùng giọng nói người lớn nói làm cho bật cười, giận mắng: "Con còn nhỏ, lại còn giả làm người lớn, những lời này vốn là mẹ nói mới đúng."

Cố Vi rất dân chủ mà nói: "Chúng ta cùng chăm sóc cho nhau."

Diệp Huệ cười mà rớm nước mắt, bị chính con gái mình làm cảm động vô cùng, mặc mù bà mất đi chồng, nhưng bà vẫn còn con gái toàn tâm toàn ý yêu thương.

Loại yêu này, mặc kệ trải qua bao năm tháng, nó cũng sẽ không bị suy mòn đi, huyết nhục tình thâm, chính là tình yêu vĩnh hằng.

"Tốt, về sau mong con giúp đỡ nhiều hơn."

Trên bàn cơm, Diệp Juệ đơn giản thuật lại những việc ở Cục Dân chính sáng nay cho Cố Vi nghe, cũng nói với Cố Vi rằng Cố Quốc Khánh không trả phí nuôi dưỡng hai năm trong một lần, ông ấy muốn đưa theo tháng.

"Mẹ không muốn cùng hắn nói nhiều, quá mất mặt, cho nên không cùng hắn dây dưa." Diệp Huệ giải thích tình huống lúc đó.

Loại sự tình này, Cố Vi đã sớm dự đoán tới rồi, tính cách của cha mình thế nào, cô còn không hiểu sao.

Bà ngoại nghe xong, tức giận thở phì phò mà mắng con gái mình, "Con có phải bị ngốc không? Tiền nuôi dưỡng hai năm không phải con số nhỏ, hắn nói sẽ trả theo tháng, nhưng ai biết hắn có quỵt nợ hay không."

Diệp Huệ thở dài, người ta không muốn đưa, chẳng nhẽ lại muốn tiến lên đòi, lăn lê ăn vạ, loại hành động này, bà thật sự làm không nổi.

Cố Vi gắp cho bà ngoại một miếng thịt, lại gắp cho Diệp Huệ một miếng, nói: "Đến lúc đó con sẽ tự mình đi đòi, mọi người không cần lo lắng."

Tuy rằng biết Cố Vi từ trước đến nay là một đứa trẻ có chủ ý, nhưng Diệp Huệ vẫn không yên tâm, nói: "Con chỉ là một đứa trẻ, cha con làm sao sẽ nghe con."

Bà ngoại vội vàng nói: "Không thử thì làm sao biết được, số tiền tày nhất định phải lấy, không thể để tiện lợi cho kẻ bạc tình đó được."

Mười sáu năm, nói ngắn thì cũng không ngắn mà nói dài thì cũng không dài, nhưng nó lại làm tình yêu của Diệp Huệ bị mài mòn hầu như không còn, hiện giờ tình cảm đã tiêu tán hết, chỉ còn một vấn đề khúc mắc là tiền bạc, Diệp Huệ đột nhiên cảm thấy vô cùng bi ai, bà khoát tay, ý bảo bà ngoại không nên nói nữa, "Con cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, số tiền này hắn muốn đưa thì đưa, không muốn đưa cũng được, con có thể tự nuôi được con gái của mình."

Bà ngoại tức giận đến mức muốn đi vỗ cho Diệp Huệ một cái, nhưng lại bị Cố Vi ngăn lại, lại gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của bà ngoại, "Bà ngoại, ăn nhiều thịt một chút."

Bà ngoại vừa ăn thịt, cảm thấy vẫn còn tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Huệ.

Cố Vi biết Diệp Huệ không muốn nghĩ đến chuyện thương tâm này nữa, liền không nói gì nữa, trong lòng cô âm thầm hạ quyết định, nhất định phải lấy được số tiền này về.

"Tiểu Huệ, kế tiếp con có tính toán gì không? Đi tìm một công việc làm, bằng không khi số tiền gửi trong ngân hàng sử dụng hết, hai mẹ con con sẽ phải uống gió Tây Bắc đó."

Bà ngoại lo lắng sốt ruột hỏi con gái mình, ở nhà bà có một quan niệm, chỉ có đàn ông mới là trụ cột trong gia đình, một người phụ nữ không chồng, cô nhi quả phụ, làm sao có thể sống nổi? Đây chính là nguyên nhân mà bà phản đối việc ly hôn, đáng tiếc con gái không nghe bà, làm bà sầu thúi ruột.

"Con đã nhiều năm không đi làm, không có kinh nghiệm, ai muốn thuê?"

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!