Tư Sùng Chí và Cố Hành Viễn vừa gặp như đã quen từ lâu, sau đó chỉ cần cả hai có thời gian đều sẽ hẹn nhau đi uống rượu nói chuyện, hầu như chủ đề đều là chuyện gia đình.
Sau đó nữa, hai nhà cũng gần nhau, liền bắt đầu thường đến nhà, Du Yến vợ của Cố Hành Viễn là cô gái hoạt bát, vì chuyện gia đình mà từ lâu đã phải lăn lộn trong giới. Bất quá sau khi biết được Cố Vi là giảng viên của học viện điện ảnh, lập tức sùng bái gọi lão sư.
Cố Vi rất thích cô sư muội đồng môn đáng yêu này, thường gọi điện cô đến ăn cơm. Diệp Huệ gửi đến bao nhiêu đặc sản, cô cũng gửi cho Du Yến, mà Du Yến càng thường mang quà đến Tư gia cho hai đứa nhỏ hơn. Lâu ngày, cả hai tự nhiên trở thành bạn thân.
Chuyện của Tư Sùng Nghĩa cuối cùng cũng bị Cố Vi biết, Tư Sùng Chí lại một lần nữa đuổi y về nước, đi nói thật với lão gia/
"Nó muốn kinh doanh con sẽ không cản, chỉ cần nó mở miệng con sẽ giúp đỡ. Nhưng nó lại mang ý đồ xấu, muốn hại người nhà con. Bố, người như Tư Sùng Nghĩa con không thể tha thứ được."
Lão gia bất lực thở dài, phất phất tay, chuyện này coi như chấm hết.
Ngày sinh nhật 32 của Cố Vi, Tư Sùng Chí tổ chức cho cô một bữa tiệc hoành trách, mời quan khách khắp nơi.
Thân phận và địa vị hiện tại của Tư Sùng Chí là mơ ước của nhiều người, vợ anh Cố Vi là ảnh hậu đã sớm quay về hậu trường, người nổi tiếng như vậy, bất cứ ai cũng muốn nắm lấy chút quan hệ. Do đó những người được mời ai nấy đều xuân phong đắc ý, không được mời thì tìm mọi cách để có được giấy mời.
Tóm lại, giới thượng lưu kinh thành vì chuyện này mà náo nhiệt một phen.
Tổ chức bữa tiệc này là ý của một mình Tư Sùng Chí, kiếp này, hai người quen nhau từ năm 16 tuổi, đến nay đã được 16 năm. Nhìn lại cả chặng được, tình cảm chỉ tăng không giảm, chưa từng cãi nhau, cũng chưa từng phải buồn vì nhau.
Kiếp trước yêu nhau oanh oanh liệt liệt, có triền miên có đau khổ. Kiếp này cuộc sống của họ bình lặng như nước, nhưng tình yêu chưa bao giờ nhạt đi ngược lại dưới dòng chảy thời gian, nó càng được ủ ngon như rượu, uống một ngụm mà say một đời.
"Sùng Chí, sắp đến giờ rồi." Cố Vi đẩy tên người đàn ông đang đè trên người mình ra, còn phải đi trang điểm nữa, anh cư nhiên còn ở đây giở trò lưu manh.
Tư lão bản bá đạo nói: "Thế thì để họ chờ."
Cố Vi rất cạn lời, vữa nãy cô thử lễ phục cho tối nay, anh vừa nhìn thấy đã mặc kệ hết đè lên người cô. Cố Vi nghĩ một hồi, lẽ nào lễ phục hở hang quá, lộ cả lưng phóa sau.
Bất quá anh đè như vậy y phục cũng hư rồi, tối nay chắc chắn không thể mang.
Tư Sùng Chí kéo cổ áo cô xuống, hôn lên bả vai xinh đẹp, không nhịn được nói: "Vợ à, em thật xinh đẹp."
Cố Vi cảm nhận được sự nhiệt tình trên người anh, biết không thể đẩy ra được đành hối: "Nhanh lên một chút."
Tư Sùng Chí không vui nói: "Chuyện này sao mà nhanh được, em nghi ngờ năng lực của anh sao?"
Tư Dĩ Hân mang váy công chúa màu trắng, đầu đội vương miện, không khác gì một công chúa xinh đẹp.
Nghe anh trai nói tối nay đi dự tiệc có rất nhiều người, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon có thể ăn đến no mới thôi cho nên cô bé vô cùng mong chờ.
Thấy sắp đến giờ rồi mà mẹ vẫn chưa ra, cô bé liền muốn đi giục mẹ. Dĩ Hân ngồi không yên, chạy đi chạy lại ở đại sảnh, sau đó hỏi anh trai: "Anh ơi, mình đi gọi mẹ được không?"
Dĩ Kiệt lắc đầu: "Đợi chút nữa đi, con gái chuẩn bị lúc nào cũng lâu."
Dĩ Hân không đồng ý: "Em có lâu thế đâu, em mấy phút là xong rồi nè."
"Mẹ còn phải trang điểm nữa." Dĩ Kiệt giải thích.
Dĩ Hân bĩu môi: "Em ghét nhất là trang điểm, sau này em sẽ không trang điểm."
"............"
"Vừa nãy bố vừa vào phòng mẹ, chắc chắn là càn quấy rồi, nếu không mẹ sẽ không trang điểm lâu như vậy!" Dĩ Hân không vui nói, mỗi lần bố đều như vậy, cứ thích cướp mẹ của hai đứa.
Ở một góc độ nào đó, Khả Dĩ Hân nói cũng đúng.
Cuối cùng, cả nhà bốn người đến muộn nửa tiếng.
Lúc Tư Sùng Chí dẫn vợ và hai con nhỏ xuất hiện trước mặt quan khách, mọi người đều không khỏi vỗ tay cảm thán, gia đình này đúng là nổi bật quá đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!