Mười năm sau
Trời vừa tờ mờ sáng, Tứ Hợp Viện vẫn đang chìm trong yên lặng bỗng truyền ra tiếng gọi.
"Bảo bối của bà, bảo bối nhỏ, mau dậy đi, hôm nay là khai giảng, chúng ta không thể đến trễ được nha."
Đó là tiếng Diệp Huệ dỗ công chúa nhỏ dậy.
Tiếc rằng trên giường kia là công chúa ngủ trong rừng, căn bản không có ý muốn tỉnh dậy, vừa trở mình quay mông tiếp tục ngủ.
"Ai da, phải làm sao bây giờ." Diệp Huệ lay lay cô bé: "Bảo bối nhỏ, Tiểu Hân Hân."
"Bà ơi, sao Hân Hân vẫn chưa dậy." Tư Dĩ Kiệt 10 tuổi đứng ở cửa ghé đầu vào. Vẻ soái khí được di truyền từ Tư Sùng Chí. Bố bảo cậu, phòng con gái không được tùy tiện vào, cho nên cậu đành do dự đứng ngoài xem xét, chứ thực ra vẫn muốn vào phòng xem em gái hơn.
"Con bé này, vẫn còn đang mơ đẹp cơ đấy."
Còn không phải sao, chu chu cái miệng, bên mép dính nước miếng còn cười được.
"Để con đi gọi bố đến." Tư Dĩ Kiệt nhìn đồng hồ, đưa ra quết định.
Diệp Huệ vội kêu: "Tìm bố không có tác dụng, phải gọi mẹ con ấy."
Tư Dĩ Kiệt gật đầu, xoay người chạy sang phòng cách vách, Diệp Huệ tiếp tục dỗ tiểu công chúa: "Bảo bối à, con mà không tỉnh dậy, mẹ con đến đó nha."
Tiểu bảo bối: "zzzzzz.........."
Cố Vi nghe tiếng gõ cửa, đang định ngồi dậy nhưng eo mang đến một trận nhức khiến cô phải ngồi lại, xoa xoa eo, trong đầu vẫn nhớ đến trận giày vò của Tư Sùng Chí tối qua.
Trong tức giận, cô nhấc chân đá người bên cạnh: "Dậy."
Tư Sùng Chí đang ngủ ngon, bị cô gọi dậy liền nhanh chóng bật dậy, khó nhọc mở mắt: "Sao thế?"
"Tiểu Kiệt đang gõ cửa."
"Ồ." Tư Sùng Chí xoa xoa mắt, đứng dậy chuẩn bị mở cửa.
Cố Vi trợn mắt nhắc anh: "Mặc quần áo vào." Anh vẫn đang nud3 mà.
Tư Sùng Chí mặc xong quần áo bước ra mở cửa: "Sao vậy con?"
"Em không dậy, bà bảo con đi gọi mẹ."
Hai bố con đứng đối diện nhau không khác nào soi gương, ngoài gương chính là phiên bản trưởng thành Tư Sùng Chí, trong gương chính là phiên bản thiếu niên Tư Sùng Chí.
"Bố đi xem xem." Tư Sùng Chí bước ra, tiện tay đóng cửa.
Cố Vi nghe tiếng đóng cửa, xoay người định chợp mắt, nhưng vẫn không an tâm, đành đỡ eo xuống giường.
Phía bên kia, Diệp Huệ thấy Tư Sùng Chí, trong lòng nghĩ: lại là một pha giúp như không.
Quả nhiên, Tư Sùng Chí đến bên giường, nhẹ dỗ con gái, cái gì mà tiểu điềm điềm, tiểu quai quai.... người trên giường không chút phản ứng nào.
Diệp Huệ vô cùng chán nản với anh: "Sùng Chí, con gọi nhỏ nhẹ như thế là đang gọi nó dậy? Hay đang dỗ nó đi ngủ?"
"Mẹ, con bé dậy không nổi thì khỏi đi luôn cũng được mà, mai rồi tính."
"Sao vậy được, con bé đã lớp một rồi, sao giống hồi mẫu giáo thích là đi không là ở nhà được." Diệp Huệ nghiêm khắc: "Con không thế này được, cứ thế dạy hư nó mất."
..............
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!