Chương 39: (Vô Đề)

Đêm trước khi Tư Sùng Chí rời đi, anh quyết định mời mọi người đến đại tửu lâu ăn một bữa lớn khiến ai nấy đều vô cùng kích động.

Ở tiệc rượu, Cố Vi ngồi bên cạnh Tư Sùng Chí, ngồi bên cạnh cô chính là đại tham ăn Trương Chính.

Trương Chính vừa ngồi xuống, rất không khách khí cầm lấy thực đơn gọi món, chỉ thiếu điều hô lớn: Tất cả các món trong thực đơn đều mang lên hết.

Tư Sùng Chí đối với vị trí ngồi cạnh Cố Vi của hắn rất không hài lòng, nhưng người ta mặt dày vậy, lửa từ mắt anh cũng không chiếu nổi vài mặt hắn.

Cũng hết cách, dù sao cũng không thể mở miệng đuổi người, thế thì ấu trĩ quá.

Nếu như Cố Vi biết được suy nghĩ này của anh, chắn chắc sẽ khinh bỉ nói: Anh bây giờ thì không ấu trí chắc?

Kết quả Trương Chính vẫn không hay không biết mình đang thách thức sự nhẫn nại của Tư Sùng Chí, không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với Cố Vi, như thể cố ý chọc tức Tư Sùng Chí vậy.

Đường đường là ảnh đế, nói chuyện với người ta lại không hề nói đến phim ảnh học thuật mà từ đầu đến cuối đều mỹ thực, những món ăn nổi tiếng của Trung Quốc, các món ăn vặt ở các nơi khác, từ sau khi gọi món xong hắn cứ vậy kéo Cố Vi tám chuyện không ngừng.

Cố Vi rất ít nói, hầu như là im lặng nghe y nói.

"Tôi từng đến quê cô rồi, ở đó nước sốt phải gọi là đỉnh cao, nhất là đùi ngan chấm sốt, còn có bánh nướng, chẹp chẹp chẹp, nghĩ thôi đã chảy cả nước miếng, tôi chắc chắn sẽ quay lại lần nữa."

"Hoan nghênh." Cố Vi nói. "Nói đến nước sốt, dì Lưu quản gia nhà tôi làm cũng rất ngon, vị chính tông."

"Thật á?"

"Ừm, dì ấy ở Triều Châu mấy năm, tay nghề rất tốt."

"Vậy về đến Bắc Kinh, tôi chắc chắn sẽ đến quý phủ thăm hỏi một dì ấy rồi."

Tư Sùng Chí ngồi bên luôn một mực vểnh tai lên nghe lén, nghe đến đây nhịn không được nói: "Nhà tôi không hoanh nghênh anh."

Trương Chính không thèm quan tâm anh, chỉ hỏi Cố Vi: "Không hoan nghênh sao."

Cố Vi đưa tay véo lên đùi Tư Sùng Chí một cái, quay đầu bình thản nói với Trương Chính: "Lúc nào cũng hoan nghênh."

Trương Chính hưng phấn nói: "Vậy thì tốt quá, bất chợt mong chờ sớm về Bắc Kinh quá."

Tư Sùng Chí ghé tai Cố Vi nói: "Mau thả tay!"

"Không."

"Nếu không buông, anh cứng cho em xem."

Cố Vi nhéo ở đùi, anh cư nhiên cứng được?!

Cố Vi liếc liếc anh, bất quá rất nhanh cũng buông tay ra.

Thức ăn còn chưa lên đến, mọi người đã bắt đầu rót bia, bàn mấy người từ nhân viên đến đạo diễn đều kính anh, mà thân là chủ đầu tư Tư Sùng Chí cũng không cách nào thoát được.

May mà chỉ là bia nên lượng cồn không cao, nhưng bụng chứa mấy chén bia khiến anh cũng có chút mệt.

Kiếp này, anh đã ít đi tiệc rượu rất nhiều, có những tiệc từ chối không được, anh sẽ dẫn theo hai người uống thay, cho nên tửu lượng kém hơn nhiều so với kiếp trước, vài ly thôi là anh đã cạn lực rồi.

Cho nên người phía sau đến mời, anh trực tiếp chơi trò vô lại, mang trà đến đối tửu, cho dù có bị nói cách mấy anh cũng mặt dày cười ha ha, dù sao anh cũng là boss lớn nhất rồi, người ta dám làm gì anh nào.

Cố Vy kiếp trước tửu lượng rất tốt, có thể khiến người đối diện say mèm nằm gục lên bàn. Kiếp này cũng không khác gì, từng ly lại từng ly nhưng mặt không biến sắc.

"Uống ít thôi." Tư Sùng Chí nhỏ giọng nhắc cô.

"Ừm"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!