Chương 38: (Vô Đề)

Nam chính Trương Chính là diễn viên nóng bỏng tay trong giới, trước đó không lâu hắn còn đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất. Nhân khí cao, lại còn được nhận phim này, không còn gì bàn cãi.

Mời Trương Chính đến đây là vì mọi người xem trọng tên tuổi hắn, hy vọng hắn có thể gánh doanh thu phòng vé, dù sao những diễn viên còn lại kể cả nữ chính đều là người mới.

Vốn cho rằng Trương Chính nổi tiếng như vậy sẽ rất khó để giao tiếp nhưng không ngờ sau khi hắn vào đoàn, ai nấy đều phát hiện hắn không những nổi tiếng mà còn rất dễ nói chuyện.

Mà khiến mọi người ngạc nhiên hơn chính là, một người có body đẹp như Trương Chính cư nhiên lại là một tên cuồng ăn. Mỗi lần mang điểm tâm đến vào giờ nghỉ ngơi, hắn lại ăn không ngừng nghỉ, như thể ăn mãi không no vậy.

Trời vẫn mưa, giữa lúc nghỉ ngơi, Tư Sùng Chí kéo Cố Vi vào trú mưa, còn múc cho cô một bát canh gà, để cô uống cho ấm người, đây là do anh đặc biệt cho trợ lý vào thành phố mua.

Hộp giữ nhiệt vừa mở ra, hương thơm lan tỏa khắp phòng khiến Trương Chính lần theo mùi hương tiến vào.

"Thơm quá nha, hai người ăn gì vậy?" Trương Chính cười tiến đến chỗ bọn họ.

Cố Vi múc một bát canh: "Súp gà."

"Ui, súp gà luôn, thời tiết này quay phim xong mà có một bát súp gà nóng thật đúng là một loại hưởng thụ."

Trương Chính cũng không nói là muốn, chỉ một lòng mô tả sự kỳ diệu của súp gà.

Cố Vi không nghe nổi nữa, hỏi hắn: "Anh cũng ăn một bát nhé."

Trương Chính xoa xoa tay: "Thế này thì ngại quá."

"Không sao, còn nhiều mà." Cố Vi nói xong, quay đầu nhìn Tư Sùng Chí ý bảo anh mang thêm một cái bát nữa ra.

Tư Sùng Chí từ khi thấy Trương Chính bước vào đã nghiến răng nghiến lợi hận không thể nhào tới cho hắn hai đấm. Vừa nãy trong phân cảnh, Trương Chính ôm ôm ấp ấp Cố Vi đến mấy lần, ăn hết cả đậu hũ, anh đứng bên như muốn phát hỏa.

Một kẻ địch như vậy còn muốn ăn súp gà của anh? Đừng có mơ!

"Hết mất rồi." Tư Sùng Chí quyết đoán lắc đầu.

Cố Vi nghi hoặc nhìn anh, vừa nãy rõ ràng còn kêu cô ăn thêm một bát, cô còn chưa ăn thì sao mà hết được?

Nhìn vào hộp giữ nhiệt, Cố Vi phát hiện còn đến hơn một nửa.

"Bên trong không phải vẫn còn sao?" Cô hỏi.

"Hết rồi."

"....."

Lúc này cô mới hiểu, không phải hết súp, mà là anh không muốn cho!

Anh còn có thể ấu trĩ hơn nữa không.

"Đưa hộp giữ nhiệt cho em." Cô đưa tay ra, ra lệnh anh.

Tư Sùng Chí nhìn ánh mắt chờ đợi của Trương Chí, nhăn mày, hai tay ôm lấy hộp giữ nhiệt, mở miệng liều mình uống hết súp trong hộp.

Không bao lâu, hộp đã thấy đáy, một giọt cũng không còn.

Anh đắc ý đưa hộp cho hai người kia nhìn: "Anh đã nói là hết rồi mà."

Cố Vi và Trương Chí đều cạn lời nhìn anh.

Trương Chính lúc này mới nhận ra hình như ông chủ rất không muốn thấy mình, đành xoa xoa mũi, ngại ngùng cười cười rồi xoay người quay về lều của mình.

Màn giành giật xem như kết thúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!