Chương 37: (Vô Đề)

Ngoại cảnh của phim được quay ở Tứ Xuyên, đó là một nơi non xanh nước biếc, tổ kịch tính quay ở đây cũng phải bốn tháng. Không ai có ý kiến gì với sự sắp xếp thời gian này, nhưng không ngờ người phản đối lớn nhất lại là Tư đại lão bản.

"Anh không đồng ý!" Tư Sùng Chí cất bát lên bàn, trước bữa cơm nghe được tin tức này, anh không còn muốn ăn cơm nữa.

Cố Vi đang ăn canh, nghe anh nói vậy buông thìa xuống: "Đây là chuyện bắt buộc rồi, anh không đồng ý cái gì?"

"Em phải xa nhà đến bốn tháng, anh phải làm sao!"

Từ khi Cố Vi đến Bắc Kinh, sau khi hai người ở bên nhau cũng chưa từng xa nhau lâu đến vậy. Mấy ngày không gặp đã chịu không được rồi đừng nói là mấy tháng.

Nghĩ đến bốn tháng tới đây, không gặp được không chạm được vợ, boss Tư chỉ muốn đi khóc cho thỏa.

"Nên làm thế nào thì làm thế ấy." Cố Vi nói.

"Không sống nổi!"

".........."

Hai người vì chuyện này, mà bắt đầu một hồi không vui vẻ.

Tư Sùng Chí đến cơm cũng không ăn, trực tiếp đến thư phòng. Anh khó chịu, nhưng lại không muốn trút giận lên Cố Vi, cho nên chỉ đành giày vò chính mình. Tuy rằng từ đầu đã biết làm diễn viên sẽ thường đi công tác bên ngoài, một khi quay phim bốn tháng bên ngoài cũng là chuyện rất bình thường, nhưng khi đối mặt rồi, anh vẫn rất bài xích.

Sao cô không thể ngoan ngoãn ở nhà, ở bên cạnh anh, để anh sủng cô là được rồi.

Không bao lâu, Cố Vi đã bưng đồ ăn vào, là món mì thịt bò anh thích ăn.

Đặt mì trước mặt anh, lại cầm đũa đưa cho anh, Cố Vi dùng ngữ điệu dỗ trẻ nói: "Đừng giận nữa được không? Đây chỉ mới là khởi đầu, anh đã giận dỗi với em rồi, sau này đời còn dài thế phải làm sao?"

Tư Sùng Chí thở dài một hơi, ôm cô ngồi lên đùi mình: "Anh hơi hối hận vì ủng hộ em theo nghề này rồi."

"Em sẽ cân bằng tốt cuộc sống và công việc, tin em đi." Cố Vi nói xong, nhẹ hôn lên môi anh.

Cho nên, Tư tổng chưa kịp giận được bao lâu, đã bị vợ hóa giải rồi.

Ăn xong bát mì thịt bò thơm ngon, Tư Sùng Chí đặt Cố Vi lên bàn, bắt đầu ăn sạch cô rồi.

Mấy ngày sau, Cố Vi dọn hành lý đi Tứ Xuyên, phía sau còn có thêm một cái đuôi

- Tư lão bản.

Tư Sùng Chí mượn cớ nói muốn đi xem ngoại cảnh thế nào mới an tâm, Cố Vi cũng hết cách, chỉ đành cho anh theo, dù sao nhân viên công ty anh cũng quen cách làm của sếp rồi, không có anh vẫn làm việc như thường.

Người của tổ kịch đến địa điểm quay sớm hơn bọn họ, bắt đầu dựng phim trường, nhờ tài chính sung túc, nên công cụ đều thuộc dạng cao cấp.

Cố Vi tới Tứ Xuyên cũng lập tức đến tổ điểm danh.

Hôm đến tổ kịch, trời mưa tí tách, mọi người tuy đã đến đông đủ nhưng vì chưa khởi quay nên vẫn rất nhàn, tụm lại nói chuyện phiếm.

Cố Vi cùng Tư Sùng Chí mang theo mấy món đồ ăn vặt đặc sản bước vào khiến mọi người hoan nghênh nhiệt liệt, sau đó mấy món đồ lập tức bị cướp đi sạch sẽ.

Đạo diễn vừa ăn vừa nói với Cố Vi: "Tiểu Vi, cô đến đúng lúc lắm, nam phụ trước đây vì kẹt lịch trình mà không thể tham gia được, cho nên đã tiến cử cho tôi một người mới, lát nữa sẽ đến báo danh."

"Ừm, tôi biết rồi, mấy nữ phụ khi nào thì tới?"

"Mấy ngày nay đều dần dần đến rồi."

Cố Vi nghe xong gật đầu, quay người đi tìm Tư Sùng Chí, vừa nãy lúc lấy dù, anh che hết cho Cố Vi còn mình một thân ướt sũng.

"Anh cởi áo ngoài ra đi." Cố Vi đưa tay cởi áo cho anh, sau đó lấy mấy tờ giấy lau mặt cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!