Sau khi hai người đính hôn, mỗi tuần đều đến nhà lớn Tư gia ăn cơm. Mỗi lần lão thái thái đều bày một vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn cùng hai người nói chuyện, tuy chỉ là mấy câu chê bai, nhưng có thể ngồi cùng nhau trò chuyện đã là một bước tiến lớn rồi.
Lão thái thái lâu lâu sẽ dẫn Cố Vi đi xem kịch, gặp bạn cũ cũng thuận miệng nói: Đây là con dâu tôi.
Mà để có thể có đề tài trò chuyện khi đi xem kịch, Cố Vi cũng dày công tìm hiểu các tài liệu vì kinh kịch, chuyện gì không hiểu cũng sẽ thỉnh giáo bà, sau đó lão thái thái sẽ khinh bỉ giải thích cho cô.
Qua nhịp cầu kinh kịch, tình cảm mẹ chồng con dâu cũng được cải thiện nhiều.
Tư Sùng Chí nhìn được sự cố gắng của cô, thương không hết, cũng dần dần hòa nhã với mẹ mình, nếu có chiến tranh với mẹ, anh cũng bằng lòng làm người thua trước.
Mà Thẩm Giai Vân trước đây được lão thái thái dẫn đi khắp nơi, sau tiệc đính hôn cũng không còn xuất hiện nữa, mọi người cũng không còn nhắc đến người này.
Quãng thời gian bình phàm mà hạnh phúc, cứ vậy từ từ trôi.
Giữa học kỳ hai, Cố Vi có được cơ hội tham gia một bộ phim truyền hình.
Giáo viên tiến cử cô cho tổ kịch, sau khi phỏng vấn, cô được chọn vào vai phụ.
Trước phỏng vấn, Cố Vi cũng không nói với Tư Sùng Chí, chỉ đến khi xác định vai diễn rồi, cô mới nhân một buổi tối sau khi vận động xong, nói cho anh tin này.
"Cái gì? Phim võ thuật?" Tư Sùng Chí dời khỏi người Cố Vi, nghe xong câu này lại tiếp tục bò lên lại: "Anh không đồng ý!"
Cố Vi cũng không nói gì, im lặng nhìn anh.
Tư Sùng Chí bị cô nhìn đến lành lạnh, mới bĩu môi nói: "Tóm lại, mấy cái phim đánh nhau, anh không đầu ý đâu."
Sau đó nhẹ nói vào tai cô: "Em thừa biết tại sao mà."
Cố Vi than nhẹ một hơi, đưa tay ôm lấy anh: "Em sẽ chăm sóc tốt bản thân." Kiếp này có anh ở bên, mẹ khỏe mạnh, cô không còn lý do gì để tự giày vò chính mình nữa, ngược lại càng trân trọng mọi thứ hơn.
"Muốn quay cũng được, tìm thế thân."
".........." Lần đầu quay phim, chỉ là vai nữ phụ mà còn đòi tổ kịch tìm đóng thế, đây là loại ngông cuồng gì.
"Cảnh quay cũng ít nên chắc cảnh đánh nhau cũng không nhiều đâu."
"Anh mặc kệ, bất kể là động tác nào cũng phải có thế thân, nếu không xin được người tổ kịch thì anh tự bỏ tiền mời!" Tư Sùng Chí không khác nào phú đại gia trong phim.
Thời điểm này không có cách nào nói chuyện đàng hoàng, Cố Vi đẩy anh ra: "Xuống đi, nặng muốn chết."
Tư Sùng Chí không chịu xuống, còn ôm chặt hơn, làm nũng nói: "Bảo bối, đừng diễn phim đánh võ mà, được không?"
Kiếp trước nhìn bộ dáng bị giày vò của cô, anh ám ảnh mãi không dứt, trọng sinh đến kiếp này sao có thể để lịch sử tiếp diễn.
"Đây mới là bước khởi đầu, còn phải trải qua nhiều thử thách nữa." Cô lại cảm thấy đây chính là cơ hội tốt.
Chuyện kiếp trước và kiếp này không còn giống nhau dẫn đến bước đầu gia nhập giới giải trí của cô đã không còn như trước, bây giờ đóng phim đối với cô mà nói, chính là sở thích.
Nhưng dù chỉ là sở thích, cũng nên dùng trăm phần trăm chuyên tâm để thực hiện.
Lần đầu tiên nhận được phim, là một vai phụ nhỏ, Cố Vi biết, bước khởi đầu thế này, đã rất cao rồi.
Tư Sùng Chí không nghĩ giống cô: "Chỉ cần em muốn, vai nữ chính cũng không thành vấn đề."
Anh muốn dùng tiền đầu tư, căn bản không cần để ý người khác.
"........"
Cuối cùng, Tư Sùng Chí cũng không ngăn được Cố Vi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!