Thẩm Giai Vân ngồi một xuống, hai tay tự nhiên gác lên đùi, thần thái vô cùng tao nhã. So với sự thanh xuân toát ra từ Cố Vi, ở cô là nét thành thục nho nhã.
"Hôm nay cô rất đẹp." Thẩm Giai Vân vừa mở lời.
"Cảm ơn." Cố Vi nhận lời khen của Thẩm Giai Vâm, cũng không có ý định khen lại. Hai người cũng được xem như tình địch, còn ngồi đây khen nhau e là có chút khôi hài.
Thẩm Giai Vân cười cười, tìm chủ đề nói chuyện: "Sống ở đây có quen không? Chắc có chút khác biệt so với sống ở quê em nhỉ?"
Cố Vi nhìn cô: "Thẩm tiểu thư, xin hỏi cô tìm tôi có việc gì sao?"
Cô tin rằng giữa hai người chẳng có gì để nói, cứ giả vờ như không có gì mà nói chuyện cô làm không được, cho nên không muốn vòng vo nữa, trực tiếp hỏi mục đích.
Cố Vi trực tiếp như vậy khiến Thẩm Giai Vân thất thần, thầm nghĩ, quả nhiên tuổi trẻ, ngay cả chút giả tạo cũng không bằng lòng làm, sau này sao có thể bước ra ngoài xã hội?
Thẩm Giai Vân cũng không giả bộ nữa, thay đổi thái độ, hỏi cô: "Nghe nói cô ở trong Tứ Hợp Viện?"
Cố Vi bình tĩnh đáp: "Đó là chuyện riêng của tôi."
Thẩm Giai Vân cười nhạo một tiếng: "Tuổi còn trẻ mà cao tay như vậy, cô cảm thấy cô sẽ trụ lại được bao lâu? Những công tử kinh thành, không ai là một lòng một dạ đâu."
Cố Vi quay lại nhìn cô ta: "Đúng vậy, ở lại được bao lâu rất khó nói, nhưng chỗ có thể đổi, người thì không thay được."
"Khẩu khí không nhỏ đâu."
"Thẩm tiểu thư, cô chỉ muốn hỏi chuyện nơi ở của tôi thôi hay sao?"
"Cố Vi, cô đừng quá đắc ý, ai cười ai còn chưa biết đâu." Lúc Thẩm Giai Vân nói lời này, cả mặt đã biến sắc trầm trọng.
Cố Vi vỗ vỗ váy: "Ở đây nhiều muỗi quá, thất lễ rồi." Nói rồi đứng dậy gật đầu với cô ta, xoay người rời đi.
"Cô....." Giẫm phải một cái đinh như vậy, Thẩm Giai Vân rất không thoải mái.
Cô Vi vừa bước lên bậc thang được vài bước, liền thấy Lan Khả Nhi ở bên trong vội vàng chạy đến, mặc một bộ lễ phục màu đỏ, không khác gì quả bóng lửa bổ nhào tới chỗ cô.
"Tiểu Vi!" Lan Khả thấy cô, phấn khích hét lên một tiếng sau đó nhận ra mình lớn tiếng quá, vội bịt chặt miệng, nói nhỏ:
"Sai rồi sai rồi, chị dâu!"
"Cậu cứ gọi tớ là Tiểu Vi đi."
Lan Khả vội lắc đầu: "Không được, anh tớ đã ra chỉ thị, nhất định phải thay cách gọi."
Hai người tìm chỗ an tĩnh ngồi xuống.
"Nghỉ hè đi đâu vậy? Không thấy bóng dáng cậu."
"Lên lớp bổ túc, còn cả bố cũng không cho tớ đến làm phiền hai người." Lan Khả Nhi bĩu môi hậm hực.
Từ sau khi Cố Vi mơ giấc mơ về kiếp trước, cô liền hiểu tại sao Lan Khả Nhi lại xuất hiện. Làm nội gián cho Tư Sùng Chí, Lan Khả Nhi cũng rất có tâm, ít nhất là sau khi biết chân tướng, cô cũng không trách gì Lan Khả.
Cô và Tư Sùng Chí cách biệt quá nhiều tuổi, muốn tiếp cận cô, Tư Sùng Chí buộc phải bắc một chiếc cầu, và Lan Khả Nhi chính là chiếc cầu đó.
Nghĩ kỹ thì, cô cũng không hề giận.
Cố có thể hiểu được tâm tư của Tư Sùng Chí. Vì yêu sâu đậm cho nên mỗi khắc đều không muốn lãng phí, chỉ muốn lập tức được ở bên cô.
Giả như Tư Sùng Chí không đến tìm, vậy thì chỉ cần biết đến chuyện kiếp trước, cô cũng sẽ không hề do dự mà chủ động đến tìm anh.
"Cậu thích qua lúc nào cũng được." Cố Vi nói với Lan Khả Nhi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!