Chương 3: (Vô Đề)

Cố Vi không vội vã hủy bức thư đi mà bỏ nó vào trong balo, đi về hướng vườn trường.

Trên đường đi gặp được bạn học, lẫn tiếng chào hỏi nhau, cùng nhau đi đến phòng học.

Triệu Tiểu Lị đã đem xe để ở chỗ để xe, lúc này đang đứng đợi Cố Vi dưới gốc cây phượng, một trận gió nhẹ thổi qua, thổi lá cây bay lung tung, rơi trên vai Triệu Tiểu lị, lông mày cô khẽ nhíu lại, giơ tay phủi đầu.

Cố Vi đi đến bên cạnh, nhìn thấy bộ dáng hấp tấp của cô, liền đưa tay giúp cô nhặt chiếc lá nhỏ xuống.

"Tớ vừa rồi ở chỗ để xe có gặp thầy Dư, thầy hỏi cậu đã tới chưa, bảo cậu đi gặp thầy." Triệu Tiểu Lị truyền đạt chỉ thị của chủ nhiệm lớp là thầy Dư, sau đó nháy mắt với Cố Vi, nói: "Thầy Dư quả nhiên rất nhớ thương cậu, học sinh giỏi chính là được ưu ái mà!"

Cố Vi không để ý đến lời trêu trọc của Triệu Tiểu lị, cô gật đầu, xoay người đi về hướng ký túc xá, Triệu Tiểu Lị bình thường rất dính Cố Vi, giờ thấy Cố vi rời đi, cũng chân chó mà chạy theo.

"Tớ đi với cậu, xem một chút lão sư tìm cậu vì việc gì, bất quá, tớ khẳng định là chuyện tốt."

Cố Vi nói: "Đi thì biết."

Ký túc xá ở ngay chính giữa sân trường, để đến đó phải đi qua khu dạy học, một sân tập thể dục và một vườn hoa nhỏ, Triệu Tiểu Lị đang di chuyển không chịu nổi không khí im lặng, liền tìm đề tài nói với Cố Vi: "Tiểu Vi, tớ nghe lớp trưởng nói, cô ấy sẽ đại diện cho lớp chúng ta hát một bài tặng thầy, tối nay nhất định phải nghe nha." Sau đó lại hứng thú ngẩng cao đầu nói: "Tớ đột nhiên cũng muốn hát, tớ hát cho cậu một bài nha."

Triệu Tiểu Lị nói xong, lấy bả vai đẩy đẩy Cố Vi, hỏi: "Cậu thích bài hát nào?"

Cố Vi suy nghĩ một chút, nói: "Trời cao biển rộng."

"Ân, bài này cũng rất hay, tớ sẽ hát cho cậu bài này."

"Vì sao phải hát cho tớ?"

Triệu Tiểu Lị buồn bực mà nói: "Ngồi cùng bàn ba năm, muốn hát cho cậu nghe cũng phải cần lý do sao?"

Cố Vi thoáng sửng sốt, sau đó cảm thấy câu hỏi của mình quả nhiên không có tình người, trong tất cả bạn học của cô, chỉ có Triệu Tiểu lị cùng cô quan hệ tốt nhất, tình bạn ba năm, thật sự là khó có được.

Cố Vi tính tình lãnh đạm, quan hệ với các bạn học hầu như chỉ ở mức quen biết, cô chưa từng chủ động bắt chuyện hay chơi đùa với bạn học xung quanh, Triệu Tiểu Lị là người hoạt bát đáng yêu lại thân thiện, không để ý Cố Vi luôn lãnh đạm, lúc nào cũng tràn trề nhiệt huyết cùng cô kết giao, đần dần, tính cách lãnh đạm của cô bị sự nhiệt huyết của Triệu Tiểu Lị cảm hóa, hai người trở thành bạn thân.

Trấn nhỏ mới thành lập đài phát thanh không lâu, mỗi tối vào lúc 7 giờ, sẽ phát một tiết mục ca hát, việc này rất được giới trẻ yêu thích, các ca sĩ của đoàn hát cũng rất được yêu thích. Muốn mua một suất ca hát cần năm đồng tiền, người mua sẽ viết lời hát hát ra, cùng lời chúc phúc gửi cho bạn thân, sau đó hát, tối hôm sau sẽ phát ra.

Cố Vi nghĩ, Triệu Tiểu Vị hát tặng cô một bài hát, cô cũng nên đáp lễ lại?

Tới văn phòng, tìm được Thầy Dư, Cố Vi nghe được tin tức rất tốt, thành tích kỳ thi vừa rồi của Cố Vi đứng thứ nhất toàn trấn, thứ ba toàn tỉnh, là thành tích tốt nhất của trường từ trước đến giờ, cho nên nhà trường quyết định thưởng cho cô 500 đồng tiền thưởng, phần thưởng của trấn là 1000 đồng, tổng cộng Cố vi có 1500 đồng tiền thưởng.

Đem tin tức tốt nói xong, Thầy Dư còn nói thêm: "Cố Vi, em thật sự không muốn làm học sinh đại biểu, lên đài phát biểu?"

Cố Vi lắc đầu, nói: "Thành tích của lớp trưởng cũng rất tốt, để cô ấy phát biểu sẽ tốt hơn."

Cô thật sự không muốn trở nên nổi bật.

Thầy Dư rất là buồn bực, Cố Vi là học sinh ông đắc ý nhất, ông hận không thể mang cô đi khoe khoang khắp nơi, tiếc là học sinh này chẳng chịu phối hợp với ông gì hết.

Hai người đi ra khỏi ký túc xá, Cố Vi còn chưa có phản ứng gì, Triệu Tiểu Lị đã vui sướng đến mức một bước nhảy lên cao: "Tiểu Vi, câu thật là lời hại nha, một lần là được thưởng 1500 dồng tiền, khi có tiền thưởng, cậu sẽ mua xe đạp chứ?" Xem ra, Triệu Tiểu Lị đối với việc muốn Cố Vi mua loại xe đạp giống cô vẫn còn rất cố chấp.

So sánh với Triệu Tiểu Lị nhảy nhót, Cố Vi bình tĩnh hơn nhiều, "Để khi khác rồi tính."

Hiện tại trong nhà rất cần tiền, số tiền này đến rất đúng lúc, tuy bên ngoài Cố Vi không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cô rất vui vẻ.

Lễ tốt nghiệp tổ chức ở sân thể dục, 9 giờ sáng trời nắng chang chang mà phải ngồi phơi nắng, đây thật sự là một tội ác, làn da đều đã bị phơi đến đau rát. Năm ba lớp một là lớp trọng điểm, vị trí là ở chính giữa, xung quanh không có một cái gì che nắng, trực tiếp phơi nắng dưới cái nắng gắt chói chang của mặt trời, giống như heo quay.

Triệu Tiểu Lị cầm hai cái ghế chạy đến dưới bóng cây, cự tuyệt ngồi tại cái chỗ ngồi mà như con heo bị quay, mà ghế của Cố Vi lại bị Triệu Tiểu Lị cầm đi, cô không còn cách nào khác là theo Triệu Tiểu Lị đến ngồi dưới gốc cây.

Ngồi xong mới biết nơi này chính là địa bàn của năm ba lớp bảy.

Hai học bá lớp một lại chạy đến ngồi phía sau nhóm cặn bã của lớp bảy, lập tức trở thành một phong cảnh mỹ lệ, thu hút vô số ánh nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!