Chương 2: (Vô Đề)

Lưu Thúy Trân vừa nghe bà ngoại muốn kêu bà con hàng xóm đến phân xử, liền cảm thấy lúng túng, bà không muốn bị người khác chế giễu, chỉ trỏ nói bà không biết cách dạy con cái.

"Bà già chết tiệt, nhà bà có chuyện xấu lại còn muốn để cho người xung quanh biết, không ngại bẽ mặt sao?"

"Chuyện của nhà chúng tôi không cần cô khoa tay múa chân, hiện giờ là đang nói về chuyện của hai đứa nhỏ."

Lưu Thúy Trân trợn trắng mắt, kéo Cố Tĩnh Hoa đi về, vừa đi vừa nói: "Nếu bà thích nói thì cứ nói cho đủ đi, chúng tôi lười cùng bà nói chuyện."

Đây chính là phong cách của Lưu Thuý Trân, khi cãi nhau mà bà ta rơi vào thế bất lợi, bà ta liền kiếm cách bỏ đi.

Cố Vi vẫn luôn im lặng đứng một bên bỗng nhiên tiến lên một bước, nói với Lưu Thuý Trân, "Ly hôn không phải chuyện xấu, cũng không phải chuyện mất mặt, nếu hai người không còn tình cảm nữa, thay vì cứ tiếp tục giày vò nhau, thì ly hôn là lựa chọn tốt nhất."

Lưu Thuý Trân quay đầu lại lườm cô một cái, không nói gì, trực tiếp kéo Cố Tĩnh Hoa về nhà.

Bà ngoại đứng bên cạnh Cố Vi nghe thấy cô nói vậy, giận sôi màu, giơ tay vỗ cô một cái, mắng: " Con nhóc chết tiệt này, cháu còn có đầu óc không vậy? Ly hôn có cái gì tốt? Cháu về sau sẽ trở thành đứa trẻ không có cha!"

Lực đạo của bà ngoại không nhẹ, Cố Vi bị đánh có chút đau, nhưng cô chỉ hơi nhíu mày, không lên tiếng.

Từ sau tết Cố Quốc Khánh bắt đầu không về nhà, cho dù Diệp Huệ có oán hận thế nào, ông đều lấy cớ công việc bận rộn mà không về, thỉnh thoảng ông cũng sẽ về nhưng lần nào về cũng cãi nhau với Diệp Huệ bởi những chuyện lông gà lông vịt. Khi đó Cố Vi chuẩn bị bước vào kì thi, nhưng vì chuyện cha mẹ cãi nhau mà cô không có tâm trạng ôn thi, cũng may thành tích của cô rất tốt, kết quả thi đứng thứ nhất.

Ngày biết kết quả thi, hôm đó vốn là một ngày vui, không ngờ tới Cố Quốc Khánh lại muốn ly hôn với Diệp Huệ, khiến tất cả mọi người đều mơ hồ.

Tâm trạng như bị đè nặng, không ai có thể cười được.

Trong ấn tượng của Cố Vi, cô chỉ biết ly hôn qua TV, ở ngoài đời cô chưa từng gặp bao giờ, cô cũng chưa từng nghe qua cha mẹ của bạn học mình ly hôn bao giờ.

Lúc đầu Cố Vi hơi ngây ngốc, nhưng nghĩ đến thời gian này cha mẹ thường xuyên cãi nhau, lại nhớ đến bộ dạng mẹ cô âm thầm rơi lệ mỗi đêm, cô nghĩ ly hôn có lẽ không phải là không tốt.

Nếu như hai người không còn yêu nhau, không thể tiếp tục bên nhau nữa, vì sao không thể chia tay?

Nhưng vừa rồi nghe bà ngoại nói vậy, Cố Vi có chút do dự, ý nghĩ của cô thật sự là không có đầu óc sao?

Bà ngoại hùng hùng hổ hổ trở về phòng, Cố Vi mang theo quần áo sạch lên lầu hai.

Lầu hai có hai phòng cùng một ban công, một phòng của Cố Vi, một phòng dùng để chứa đồ vật lung tung.

Ban công thực rất trống trải, mặt trời vừa lên, ban công liền chìm trong ánh Mặt Trời.

Tuy nhiên so sánh với ban công tràn đầy hoa cỏ của nhà bác hai, ban công của cô vẫn kém rất nhiều. Ban công nhà Cố Vi có hai bồn vạn niên thanh cùng với một chậu tiên nhân cầu, là những thứ duy nhất trên ban công. Vạn niên thanh là phòng bên cạnh khi xây nên mang tới, tiên nhân cầu là bạn ngồi cùng bàn Cố Vi, Triệu Tiểu Lị tặng, tiên nhân cầu lúc đầu đưa đến, chỉ là một cầu nhỏ, hiện giờ đã lớn gấp năm lần, tràn đầy sức sống khiến Cố Vi rất thích.

Cố Vi đem quần áo phơi trên gậy trúc trên ban công, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trên trời, bầu trời thật xanh, ngẫu nhiên có những đám mây khổng lồ với những hình dáng khác nhau khiến lòng người miên man.

Trong phòng Cố Vi có treo một quyển lịch, bình thường trước khi bước ra khỏi phòng việc đầu tiên cô làm chính là xé một tờ lịch, nhưng vì hai hôm nay tâm tình cô không tốt, quên không xé lịch.

Sau khi phơi quần áo xong cô tiện tay xé hai tờ lịch, ngày hiện lên là ngày mùng 3 tháng 7 năm 1992, hôm nay là ngày cô đi lĩnh bằng tốt nghiệp.

Tối hôm qua Cố Vi đã cùng Diệp Tuệ nói chuyện, nói cô có thể nhờ bạn học lấy bằng tốt nghiệp hộ, hôm nay cô muốn đưa Diệp Huệ đến Cục Dân Chính, nhưng ý kiến này đã bị Diệp Huệ phủ quyết, bà nói để một mình bà đi sẽ tốt hơn, còn nói cô là trẻ con, không cần để tâm quá nhiều đến chuyện này.

Nhưng nhìn mẹ mình cả ngày ủ rũ, Cố Vi thật sự thực không yên tâm.

Sau khi phơi quần áo xong Cố Vi đi xuống lầu, cô phát hiện Diệp Tuệ đang ngồi ở phòng khách uống sữa đậu nành, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể ngồi ăn sáng ở đây, chứng tỏ tâm trạng Diệp Tuệ đã ổn định lại.

Bà ngoại ngồi ở một bên, không ngừng nói về chuyện vừa xảy ra ở trong sân, Diệp Huệ nghe xong, thở dài một cái, nói: "Mẹ, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, mẹ đừng quá quan tâm."

Bà ngoại tức giận chọc vào trán Diệp Huệ một cái, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép, mắng: "Con nha, từ nhỏ đến giờ vẫn cái tính cách này, cái gì cũng không để tâm, chồng con muốn ly hôn, con cũng không nhiều lời mà đồng ý, cuộc đời này của con còn có thể để ý đến cái gì?

Diệp Huệ nhìn thấy Cố Vi đi xuống, vẫy vẫy tay ý bảo cô qua ngồi bên cạnh bà, Cố Vi đi qua ngồi xuống, yên lặng đánh giá vẻ mặt của Diệp Huệ, tuy bà không khóc nhưng mắt vẫn còn sưng đỏ, có vẻ trước đó đã khóc rất lâu.

Đợi Cố Vi ngồi xong, Diệp Huệ rót cho cô một cốc sữa đậu nành, lại lấy cho cô một chiếc bánh bao, xong mới quay ra tiếp tục nói chuyện với bà ngoại, "Ai nói con không có gì để quan tâm? Con quan tâm nhất là con gái bảo bối của con, mẹ, không phải là con không níu kéo ông ta, chỉ là….. Chỉ là, có một số chuyện, không đơn giản như chúng ta nghĩ." Diệp Huệ nói tới đây, vành mắt bà lại bắt đầu đỏ lên, "Cố Quốc Khánh bên ngoài đã có người khác, lần này hắn đã hạ quyết tâm, nhất quyết cùng con ly hôn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!