Chương 19: (Vô Đề)

Một đứa con gái nhỏ, muốn đòi bố tiền, mà đòi tận mấy ngàn tệ, cũng quá đáng quá rồi.

Ngữ Thư cảm thấy có chút khó tin: "Con bé nho nhã biết điều như vậy, không giống loại người cậu nói!"

Hạ Vũ nhìn vẻ nửa tin nửa ngờ của cô, lại nói: "Vậy chả lẽ là tớ lừa cậu? Ai mà biết được. Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhìn bề ngoài, cậu sao biết trong lòng nó nghĩ cái gì?"

Nói xấu Cố Vi xong, Hạ Vũ thở ra mùi tà ác, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

Cố Vi không ngờ đến sẽ gặp phải ả đàn bà đáng ghét kia ngay tại phòng giáo viên, sau khi quay về, tâm tình trùng xuống, Lan Khả Nhi chọc cô cười, chọc cả nửa ngày cô cũng không phản ứng, cuối cùng Lan Khả Nhi hết cách, đành tìm người khác chơi cùng.

Hai ngày sau, Cố Vi dần quên đi chuyện này, tâm tình mới dần tốt lên, Hạ Vũ vốn không có quan hệ sâu sắc gì với cô, chỉ lâu lâu gặp mặt, không cần quá để tâm làm gì.

Mà lúc này, phòng giáo viên của Nhất Trung lại bắt đầu truyền đi một tin bát quái: Cố Vi của lớp 10/1 tuy thành tích học tập tốt nhưng tâm địa xấu xa.

Lúc đầu, Thư Ngữ cũng không ngờ tin này sẽ được lan nhanh vậy, vốn chỉ tùy tiện tám chuyện phiếm, tiếc rằng miệng lưỡi thế gian xưa nay đã vậy, một đồn mười, mười đồn trăm. Đến khi chủ nhiệm lớp Cố Vi là Trương Hân nghe được tin này, câu chuyện đã đi xa khắp cả trường rồi. Mà tệ hơn là, đến học sinh cũng đã nghe được.

Sau khi Trương Hân nghe được chuyện này, việc đầu tiên là đi truy chân tướng tin đồn. Từ khai giảng đến giờ, cô ít nhiều cũng hiểu được học sinh của mình. Tuy Cố Vi tính cách lạnh lùng nhưng là người có nguyên tắc. Nên cô vẫn tin học trò của mình là người có nhân phẩm.

Cô tìm từng người hỏi dò, những người khác đều nói là nghe nói, thật không dễ dàng mới được người khơi mào. Thư Ngữ lại một miệng khẳng định Cố Vi là đứa trẻ hư.

"Cô dựa vào đâu mà khẳng định vậy? Cô nghe người ta nói, hay tự mình kiểm chứng?" Trương Hân bực dọc hỏi. Cô thấy thời kỳ này học sinh đều rất nhạy cảm, những lời đồn đại không hay này sẽ đả kích vô cùng lớn với các em, thậm chí sẽ khiến các em mất đi động lực học tập.

"Đây là chuyện mà bạn thân tôi kể, tôi tận tai nghe thấy, sẽ không có chuyện sai đi đâu được." Thư Ngữ hùng hồn đáp.

"Lời nói từ một phía của bạn mình, cô cũng tin?"

"Tình bạn mười năm, cô ấy chả có lý do gì gạt tôi cả."

"Sao cậu có thể chắc chắn như vậy? Lỡ như đó là nói dối thì sao? Lời đồn cứ truyền đi như vậy sẽ tổn thương một đứa nhỏ? Cô hiểu không? Cô là giáo viên chính trị, cô cũng hiểu giáo dục tư tưởng quan trọng đến chừng nào mà."

Thư Ngữ cười nhạt: "Một học sinh như thế, tôi dạy không nổi."

"Cô thật sự không hiểu lý lẽ, cô như vậy mà cũng được coi là giáo viên sao?" Trương Hân bình thường rất nhẹ nhàng, nhưng cũng bị loại người này làm cho tức điên, nhịn không được trách mấy câu. Hơn mười năm làm nghề giáo, điều cô ghét nhất, chính là những giáo viên trẻ nông nổi như thế này,

Đổi lại là lời nói không phục của Thư Ngữ: "Nói tôi phiến diện, vậy cô hiểu Cố Vi chắc? Cô biết tường tận mọi chuyện sao? Bảo vệ nó như vậy, chẳng phải cũng là tin một phía nó thôi sao?"

Trương Hân thở nhẹ một hơi: "Tôi chưa hỏi con bé, nhưng tôi nhất định sẽ tìm hiểu chuyện này. Trước khi chân tướng sự việc chưa bày tỏ, tôi sẽ không để ác ý vây lấy học sinh thôi. Cô Thư, cô nên tự mình biết mình đi." Lời nói của Trương Hân khiến Thư Ngữ có chút muối mặt.

Lúc nghỉ giữa giờ, Cố Vi ngồi trên bàn đọc sách, Lan Khả Nhi đi chơi cùng bạn học khác, nhưng không lâu sau đã vội vã chạy về. Chỉ thấy một mặt khẩn trương: "Tiểu Vi, Tiểu Vi, tớ vừa nghe xong một tin đồn về cậu."

Bởi vì quá kinh ngạc, giọng Lan Khả Nhi khó tránh to bất thường, những bạn học còn trong lớp bị cô dọa một phen, dồn ánh nhìn về phía cô.

Lan Khả Nhi vội che miệng lại, chạy về chỗ ngồi, thấp giọng bên tai Cố Vi: "Vừa rồi tớ nghe thấy tin đồn về cậu, ác ý lắm, nói cậu là người xấu, còn bảo gì đó mà tri diện bất tri tâm."

Cố Vi kinh ngạc, dời tầm mắt khỏi sách giáo khoa, khó hiểu: "Nói rõ chút xem."

Lan Khả Nhi nhún vai ý mình cũng không hiểu: "Tớ chỉ nghe đến đó, liền chạy về báo cho cậu."

Là tin đồn không đầu không đuôi, chi bằng không nói, Cố Vi nói với cô: "Cậu đúng là, có thể đi nghe ngóng thêm rồi quay về nói với tớ mà."

"Có lý." Khả Nhi gật gì: "Vậy tớ đi đây!" Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.

Bất ngờ bị đồn thổi, Cố Vi buông sách xuống, nhìn ra cửa sổ. Sao bỗng dưng cô lại trở thành người xấu rồi? Mỗi ngày chỉ có mặt ở lớp học và ký túc xá, cũng không tụ tập giao lưu ở đâu, chắc không đắc tội với ai chứ.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, người gần đây nhất cô gặp là Hạ Vũ, chẳng lẽ là bà ta bày trò?

Mơ hồ cảm thấy bất an.

Đến khi nghe tiếng chuông vang lên, Lan Khả Nhi chạy vào phòng học cùng lúc với giáo viên, nên hai người không cách nào nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!