Chương 13: (Vô Đề)

Cái gì? Nếu con rảnh? Rõ ràng là kêu người ta tới nha!

Tư Sùng Chí âm thầm than một tiếng, thực là khó chịu, anh đến ghế sô pha, ngồi xuống vắt chéo chân nhìn rất là cà lơ phất phơ, bá khí mười phần mà nói: "Nhiều cô như vậy, con chỉ tiếp được một người, như vậy hay con gọi mấy người bạn đến để bọn họ hỗ trợ tiếp khách, bọn con quan hệ rất tốt, không có vấn đề gì đâu"

Mấy cô gái bị bộ dáng của anh mê hoặc bỗng chốc như bị hất một bát nước lạnh, không thể tin được trố mắt lên nhìn anh.

Mẹ anh cũng bị chọc tức không nhẹ, con của bà nên bà rất hiểu, anh nói vậy rõ ràng là chọc giận bà. Tự hủy đi hình tượng của mình, như vậy có thể thấy được anh khó chịu như thế nào.

"Sùng Chí, nói đùa cũng phải có mức độ" mẹ anh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nhìn anh.

Tư Sùng Chí cười lạnh một tiếng nói: "Con không có nói đùa, con nói thật, nếu không tin con có thể gọi điện cho bọn họ tới".

Nói xong, anh đứng dậy cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi.

"Đủ rồi" mẹ anh quát, ánh mắt sắc bén nhìn Tư Sùng Chí, hỏi: "Ai cho con lá gan đó, làm những việc bát nháo như vậy?"

Tư Sùng Chí khóe miệng gợi lên khinh thường, buông điện thoại xuống, xoay người đi thẳng đến chỗ mẹ mình, từng câu từng chữ nói: "Mẹ à, con 28 tuổi, không phải 8 tuổi, cũng không phải 18 tuổi, con biết mẹ thích khống chế người khác, nhưng trong nhà có bố là đủ rồi, mẹ đừng nghĩ có thể chi phối cả cuộc đời vốn, bởi vì... Con, không, sợ, mẹ!"

Nói xong lời này, cũng không để ý tới mẹ anh đang phát run vì tức giận, đứng thẳng dậy, tay đút túi quần, rất có khí phách mà nói:

"Mấy người ở lại chơi với mẹ tôi đi, tôi không tiếp được, rất xin lỗi".

Đi qua một cô gái nào đó, anh đứng lại nhẹ giọng nói: "Màu tím nhạt rất đẹp, cô rất có mắt nhìn".

Ở trong lòng anh, cô gái thích hợp với màu tím nhất lúc này lại đang ở xa tận chân trời.

Đến đình viện, rời đi chốn tràn ngập mùi nước hoa, Tư Sùng Chí không khỏi hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi chiếc khăn tay màu tím nhạt ra, đưa lên mũi, nhẹ nhàng ngửi, đó là một mùi hương xà phòng nhàn nhạt cùng ánh mặt trời trộn lẫn, rất dễ ngửi.

Diệp Huệ và Cố Vi đều là những người có khả năng, chỉ mất một buổi chiều đã sửa sang lại ký túc xá của Cố Vi, Diệp Huệ còn đang nghĩ giúp Lan Khả Nhi sửa sang lại để cảm ơn cô đã mang cơm trưa đến. Thế nhưng lại bị Lan Khả Nhi từ chối, nói cô cũng đã chuẩn bị xong.

Tiễn Diệp Huệ trở về, Cố Vi một mình ở trong ký túc xá phát ngốc, cô rất thích nơi này, thậm chí còn có chỗ không tin, sợ sau khi mở mắt ra, mọi thứ biến mất, chỉ là giấc mơ mà thôi.

Tường màu tím nhạt, giường màu tím nhạt, những tấm rèm cũng màu tím nhạt, tất cả đều dựa theo sở thích của cô, cô cũng không tin trường trang trí ký túc xá theo sở thích của học sinh, cô nguyện ý cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp, thật là yêu muốn chết đi được.

Trùng hợp.

Sau đó cô đi đến ban công, đây là cái thứ hai cô thích nhất, ban công hình nửa vòng tròn rất đẹp, phong cảnh lại rất tốt, có thể bất tri bất giác mà đứng ngây người ở đó.

Cao Triết đứng ở dưới một gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn, từ góc độ này của hắn, có thể thấy được bóng dáng của Cố Vi trên ban công tầng ba, người đang sững sờ mà nhìn về một nơi xa xăm nào đó, mà Cao Triết nhìn cô cũng sững sờ.

Đột nhiên nhớ tới một câu trong Biện Chi Lâm: người đứng trên cầu ngắm phong cảnh, kẻ đứng trên cầu ngắm người.

Mà tâm tình khúc này của hắn đúng là: Em đứng trên cầu ngắm cảnh, tôi đứng trên cầu ngắm em.

Cô chính là người đó trong lòng hắn. Ba năm trao đổi thư từ tuy rằng không có gì lãng mạn, lại chưa bao giờ đề cập đến chuyện tình cảm, chỉ nói về vấn đề học tập, tiểu thuyết, quan niệm nhân sinh, ý tưởng. Bọn họ nói quá nhiều để tài, rất ăn ý, thử hỏi có bao nhiêu người yêu nhau có thể làm được như bọn họ? Không gặp ba năm nhưng cũng không hề chán.

Cao Triết nhìn bóng hình xinh đẹp đứng trên ban công, cảm nhận được một chút rung động trong lòng, kỳ thật hắn không giống đã nói trong thư, không biết gì về Cố Vi, hoàn toàn ngược lại. Sau khi viết thư với Cố Vi hai học kỳ, qua bạn bè mà hỏi tên cô, sau đó chạy tới nhìn trộm cô.

Thật xinh, thật đẹp là ấn tượng ban đầu của hắn đối với Cố Vi, giống như một cô tiên giữa trần gian, thanh nhã thoát tục, cao quý đạm nhiên, khi ở cùng với bạn học, giống như loài hạc trong bầy gà.

Từ đó, mỗi lần hắn viết thư cho cô đều rất cẩn thận, luôn luôn kiểm tra lại, mà thư cô gửi, mặc kệ đọc bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Rất nhiều lần không ngủ được, chỉ cần đặt thư cô gửi dưới đầu là có thể ngủ ngon. Trong lòng hắn hiểu rõ, hắn đã yêu cô say đắm.

Từ trong những câu chữ của cô, hắn có thể biết được cô là một người có những ý tưởng phi thường, cũng không cần hỏi thăm, hắn cũng biết cô là một người có thành tích học tập rất tốt.

Cho nên từ đó, hắn càng nỗ lực học tập, chỉ là vì có thể bày ra mặt tốt nhất của mình trước mặt cô.

"Cố Vi" hai chữ này hắn hằng nhớ trong lòng nhiều năm, hắn thực sự mong chờ, mong chờ một ngày hắn có thể từ trong miệng mình nói ra, nhẹ nhàng, ôn nhu nói ra hai chữ này.

"Cố Vi, chúng ta cùng tới nhà ăn" Lan Khả Nhi nhảy nhót mà chạy vào, nhìn thấy cô đang đứng trên ban công, cũng đi đến đó: "Oa, phong cảnh ban công của cậu rất đẹp nga, của mình không có, ngọn núi này thật đẹp, hôm nào đó chúng ta cùng đi leo núi đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!