Chương 49: Em lại quên rồi

Hôm đó Túc Thương vẫn như thường lệ đến đón Tô Niên đi làm.

Nhưng anh phát hiện khuôn mặt đứa nhỏ có chút lạnh, anh vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Quan trọng nhất là…

Đôi phượng mâu sắc bén đối với những ánh mắt không có ý tốt của người xung quanh dành cho đứa nhỏ nhà mình dần trở nên lạnh lùng.

Tô Niên thấy anh đến thì trở nên lo lắng, bước chân nhanh hơn tiến lại gần anh.

Nhưng cậu có nhanh thì Túc Thương vẫn nghe thấy lời bàn tán của người xung quanh.

"Có chút giống người trên hình…"

"Đến trường đón người luôn…"

"…"

Đôi mày kiếm cũng nhíu lại thật sâu.

"Niên Niên."

Anh đối với đứa nhỏ đang kéo tay anh rời đi trường học mà nghiêm giọng gọi.

Tô Niên khuôn mặt nhỏ nhăn nhó đối với anh lắc đầu, lúc này chỉ muốn đưa anh rời khỏi đây, chuyện khác nói sau.

Túc Thương nhìn cậu như vậy vừa tức giận lại mềm lòng, không kiên trì hỏi nữa mà để cho cậu kéo rời đi trường học.

Hạ Tình cảm thấy không khí giữa hai người hôm nay có chút kỳ lạ, một người liên tục nhìn chằm chằm người kia, khí tràng đặc biệt lớn, người kia lại có chút né tránh không dám nhìn lại, thấy sao cũng không được bình thường.

Cô đắn đo rất lâu mới quyết định không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, như mọi ngày mà để lại không gian cho hai người.

Tô Niên dù muốn né tránh cũng biết không thể im lặng mãi, khí tức toàn thân người kia cho thấy anh đang ngày càng tức giận, nếu còn để nữa…

Tô Niên đánh cái rùng mình mà nhận mệnh đi đến chỗ anh ngồi sau khi tiễn đưa vị khách cuối cùng rời tiệm.

Túc Thương không nói gì mà chỉ nhìn cậu.

Nhưng chỉ vậy thôi Tô Niên cũng chịu không nổi.

Cậu rối rắm mãi cũng không biết nên nói thế nào, cả người cứng đờ ngồi đó, cúi đầu dày vò hai bàn tay nhỏ của mình.

"Điện thoại."

Giọng anh không chút cảm xúc nào vang lên doạ Tô Niên giật cả mình.

Cậu đờ ra một chút rồi mới hiểu mà đưa điện thoại cho anh.

Túc Thương tìm lấy số của Ngọc Trạch, dùng điện thoại của mình gọi đi.

Tô Niên nhìn anh nói chuyện điện thoại mà bất lực, cũng không biết Ngọc Trạch nói gì mà mặt anh ngày một lạnh, Tô Niên theo bản năng mà muốn chạy trốn.

"Tôi biết rồi."

Anh nói xong câu này thì cúp máy.

Mở cái túi nhỏ trên bàn ra, thành thục mà lấy sim điện thoại trong máy của Tô Niên bỏ vào cái điện thoại anh mới mua sáng nay, khởi động máy.

Tô Niên thấy anh im lặng như vậy thì có chút sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!