Chương 47: Là người yêu

"Niên Niên, tôi là gì của em?"

Anh kéo cậu vào một phòng thay đồ của cửa hàng, ở trong không gian trật hẹp áp cậu lên tường mà nhìn vào mắt cậu nghiêm giọng hỏi.

Tô Niên bị ánh mắt của anh làm cho hoảng loạn, không biết làm sao vậy mà ôm mặt anh kéo xuống hôn loạn lên, đôi mắt cũng ướt.

Túc Thương mềm lòng ôm eo nhỏ, giữ đầu cậu hôn mạnh đôi môi mềm mại kia.

"Ai dạy em lấy lòng tôi bằng cách này hả?"

Hôn đủ rồi anh mới hung tợn cắn môi ướt át một cái cho bỏ tức.

Tô Niên vùi mặt vào hõm cổ anh lắc đầu.

"Em còn chưa trả lời tôi!"

Túc Thương vẫn còn nhớ, nhưng lần này giọng anh mềm hơn.

Là người yêu.

Cái tay nhỏ ở trên ngực anh vẻ loạn.

"Biết vậy thì đừng có xa lạ với tôi!"

Bốp.

Anh vừa nguy hiểm nói vừa đưa tay vỗ lên cái mông mà anh đã muốn đánh mấy lần rồi.

Xúc cảm… Tốt hơn anh tưởng.

Bình thường cậu toàn mặc quần rộng nên không nhìn thấy, chạm vào mới biết nơi có thịt nhiều nhất trên cơ thể cậu lại là nơi này.

Tô Niên bị anh đánh mông mém chút đã không giữ được mà trượt xuống, cậu xấu hổ vùi vào ngực anh, hai tay nắm áo anh thật chặt.

"Có nhớ chưa?"

Túc đại lưu manh xoa hai cái trên mông tròn, rất có lực uy hiếp nói.

Tô Niên nhũn cả người vội vàng gật đầu.

So với việc sợ bị anh đánh cậu lại có một loại cảm xúc khó hiểu khi bị anh đụng chạm như vậy, vừa xa lạ lại vừa kích thích khiến toàn thân cậu mềm ra, còn có… Khao khát nữa, cậu có chút sợ mà muốn chạy trốn.

Túc Thương cũng không tiếp tục ăn đậu hủ nữa, bởi vì anh sợ mình nhịn không được.

Anh thật đáng thương mà, có thịt lại không thể ăn.

Bên ngoài phòng thay đồ nhân viên phục vụ đã sắp nhịn không được mà muốn tiến lên gõ cửa.

Túc Thương chỉnh chu lại cho cả hai, lại ở trên môi cậu lại ăn một ngụm rồi mới kéo cậu đi ra.

Nhân viên cửa hàng đầy tố chất mà không nói lời nào, Tô Niên lại ngại đến mức muốn kiếm cái lỗ để chui vô.

Túc đại tổng tài thì mặt lạnh tanh tự nhiên như không có gì nắm tay đứa nhỏ đi chọn đồ.

Đến khi anh chọn mười mấy bộ nhân viên cửa hàng mới vui vẻ mà xí xoá cho việc anh dùng phòng thay đồ của họ để tán tỉnh cùng bạn trai nhỏ của mình.

Mà Tô Niên cũng chỉ biết cúi đầu đi theo anh chạy khắp nơi.

Nhân viên phục vụ dù không thấy ai thử đồ nhưng nhìn vào cũng hiểu là mua cho thiếu niên phía sau vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn anh, dù có vô tình ngẩng lên cũng chỉ nhìn tấm lưng của người nam nhân cao lớn trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!