Chương 43: Đi xem phim

Tô Niên tỉnh lại khi căn phòng đã tối hù, cậu mờ mịt đưa mắt nhìn xung quanh, nhất thời không nhớ được bản thân đang ở nơi nào.

Nhưng bên cạnh có một ấm lô nóng hừng hực như lửa đang không ngừng thể hiện sự tồn tại với Tô Niên khiến cậu theo bản năng đưa tay đi sờ soạn.

Sờ đến… Một thân thể ấm nóng còn cứng rắn lại săn chắc, cảm xúc… Ừm thì rất tuyệt…

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp, Tô Niên đỏ mặt rút tay về.

Nhưng cậu phát hiện bản thân cùng người kia dán sát vào nhau, ngăn cách duy nhất là áo choàng tắm trên người cậu, chân cậu còn quấn chặt lấy chân người ta, dù cái tay có rút về thì làm sao…

Tô Niên đầu cũng không dám ngẩng lên, muốn nhích người ra lại phát hiện đối phương đã ôm lấy mình…

"Muốn chạy?"

Túc Thương nổi cơn muốn trêu đùa cậu, nguy hiểm nói.

Vậy mà đứa nhỏ lại lắc đầu, cứ thế đơn giản lấy lòng anh đến rối tinh rối mù.

Túc Thương hung hăng mà hôn lên đỉnh đầu của cậu một cái, lúc này mới buông cậu ra ngồi dậy.

Bởi vì đi ngủ nên anh để trần thân trên, thân dưới chỉ mặc một cái quần ship chữ nhật màu đen nam tính bao lấy bờ mông săn chắc cùng vật tượng trưng cho nam nhân.

Anh vừa đứng lên Tô Niên đã lấy chăn trùm kín đầu.

Tô Niên lúc này đã hiểu lời nói trước kia của Ngọc Trạch.

Bởi vì chưa gặp đúng người thôi…

Cậu có thể nhìn Ngọc Trạch ở trần chạy nhông nhưng lại đối với thân thể như tượng thần của người kia xấu hổ tim đập loạn không ngừng.

Túc Thương cười nhẹ nhìn cục tròn nhỏ trên giường, rất muốn xông lên ôm lấy nó lăn lộn đã đời mới thôi.

Nhưng anh biết lúc này chưa được, dù cậu không bài xích anh đụng chạm thì lúc này cũng còn quá sớm, anh còn chưa bồi bổ lại cho cậu, làm tình bây giờ không tốt cho Tô Niên, không cẩn thận lại tạo ra tổn thương không nên có.

Xỏ vào quần dài rồi anh mới đi lật chăn của đứa nhỏ.

"Thay đồ, tôi mang em đi ăn."

Anh cầm đồ đưa cho cậu, đối với chất liệu đã sờn đến mỏng manh của nó không chút hài lòng.

Xem ra cần mua sắm cho cậu ít đồ, thời tiết đã dần lạnh lên rồi, dù Tế Đông so với Mạc Bắc nóng bức hơn nhưng đêm về vẫn rất lạnh nếu ăn mặc không đầy đủ.

Đứa nhỏ buổi sáng đi cũng không mặc áo khoác, chỉ có một lớp áo thun trắng.

Đồ của anh cậu đảm bảo là mặc không vừa.

Cuối cùng Túc Thương phải dùng áo sơ mi làm áo khoác cho cậu mặc ở bên ngoài, dù khiến cậu trong thật nhỏ nhắn nhưng vẫn tốt hơn bị lạnh.

Tô Niên rút đầu trong tay áo sơ mi dài quá cổ tay, hít vào mấy hơi mùi hương của anh, cả khuôn mặt đều là thoả mãn.

Túc Thương cảm thấy đứa nhỏ này làm gì cũng vô tình cố ý trêu chọc anh, rất đáng đánh đòn.

Để lại đó, sau này anh tính sổ với cậu một lần luôn.

"Đi thôi!"

Anh nắm tay cậu rời khỏi phòng, đứa nhỏ bị anh kéo đi cười đến là ngọt ngào.

Lần này Túc Thương lái xe đưa cậu đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!