Tô Niên chôn đầu vào giữa hai chân, mặt nóng đến lợi hại.
"Cậu sao thế Tô Niên?"
Ngọc Trạch tưởng lại có chuyện gì, vừa lay cậu vừa hỏi, đến khi người kia ngẩng đầu lên nhìn thì hắn mới hết hồn.
"Làm sao mà mặt cậu đỏ như quả cà chua thế kia?"
"Ha ha!"
Bên tai có tiếng cười trầm thấp khiến Tô Niên cảm thấy mình sắp bốc cháy tới nơi rồi.
Nhưng rồi cậu nhớ nhận ra một chuyện.
Tô Niên vừa lắc đầu vừa chỉ vào tai nghe của mình, sau đó lại chỉ vào miệng hắn, bối rối không thôi.
Ngọc Trạch cũng bị cậu làm cho ngu ngơ, mãi một lúc sau mới hiểu.
"À quên tắt mic của cậu đi."
"Không cho tắt!"
Tô Niên đờ cả người ra.
Ngọc Trạch bị cậu giữ lại tay cũng tỏ ra khó hiểu.
Tô Niên không biết làm sao, đành phải gõ cọc cọc vào khung chat bên hắn.
Anh ấy không cho tắt.
Tô Niên mặt như khổ qua nhìn hắn.
Ngọc Trạch thiếu điều muốn dập đầu với Thương Long đại đại.
Này là thông qua hắn để đạt đến tin tức về Tô Niên hay sao mà không cho tắt?
Con cáo già này!!
Túc Thương tuy chưa đạt được kết quả mình muốn nhưng vẫn rất thoả mãn khi biết được bản thân có ảnh hưởng lớn đối với đứa nhỏ nhà mình.
Anh đúng là có tâm tư khi nói muốn voice chat cùng với Tô Niên.
Là con người thì nhất định có lúc sơ sẩy, dù đến giờ cậu vẫn chưa sơ sẩy nhưng ai biết được tương lai đâu.
Anh nhất định sẽ khiến cho cậu mở lòng ra với anh.
Từng chút một xâm chiếm trái tim đứa nhỏ kia.
Tô Niên không biết ý định trong lòng anh, cậu đang nghĩ mở mic cũng không sao, dù gì cậu cũng sẽ không nói.
Ngọc Trạch đã hiểu vấn đề thì quyết định ngậm miệng được chút nào hay chút ấy, không để cho người kia lợi dụng mình nữa.
TN: Sư phụ.
"Tôi tên Túc Thương, Túc của Ngọc, Thương của Thổ Nhưỡng."
Tô Niên giật mình, tự nhiên được đến tên anh, cậu có chút không kịp phản ứng.
"Từ giờ chỉ được gọi Túc Thương, hiểu không, Niên Niên?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!